Cả ngày chui ra chui vào chiếc xe hộp, xuôi dọc hết mọi nẻo đường khiến Trúc say sẩm mặt mày, đã vậy luồng áp lực vô hình từ người ba Hưởng toả ra càng làm cho cô thêm ngột ngạt, thật lòng chỉ muốn ngã lăn ra bất tỉnh cho xong.
Suốt chặng đường ba Hưởng vẫn nhắm mắt ngồi đó không ừ hử tiếng nào, mấy lần Trúc nhỏ giọng thăm dò nhưng cậu vờ như không nghe không biết, làm Trúc như ngồi trên đống lửa than hồng, lòng chứ bồn chồn lo lắng không yên.
Chiếc xe chạy thẳng vào cổng lớn nhà tỉnh trưởng.
Xe vừa dừng, ba Hưởng chậm rãi bước ra, dù gương mặt vẫn mang nét hầm hừ khó ở nhưng vẫn không quên tự mình mở cửa xe cho Trúc, đỡ tay cô ra ngoài.
Nhìn thấy ba Hưởng vẫn ân cần quan tâm mình, Trúc lập tức chớp lấy thời cơ trở tay khoát cánh tay cậu, bờ môi mấp máy vừa định phun lời ngọc ngà ngờ đâu cậu nhà cô còn phản ứng nhanh lẹ hơn cô gấp mấy lần.
Ba Hưởng tiến nhanh hai bước vội vã tránh được nanh vuốt của cô, sau khi bỏ lại cho cô một nụ cười nhếch mép thì lạnh lùng quay lưng, chắp tay sau đít đi thẳng vào nhà.
Trúc nhìn bàn tay như bị đông cứng giữa không khí mà nghiến mòn mấy cái răng trắng.
Chu choa cái gã đàn ông chết tiệt này, hôm nay được dịp lắc mông chảnh choẹ với cô cơ đấy! Trúc nuốt xuống cục tức, dặn lòng nếu đã quyết sống cùng nhau đến già thì nên khoan dung độ lượng hơn, chẳng may giận quá mất khôn, nửa đời sau ở goá thì cũng buồn lung lắm.
Vì thế đứa đứng gác cổng chứng kiến một màn cậu ba Hưởng lạnh lùng vung tay hất hủi cô Út nhà nó! Cô Út chỉ biết uất ức nén nước mắt chảy ngược vào trong mà hối hả đuổi theo chồng.
Phải chăng vợ chồng cô Út đúng như những gì người ta đang bàn tán bên ngoài sao ta? Vợ chồng cô Út sắp bỏ nhau chăng? Đứa gác cổng càng nghĩ càng hoảng, thầm nhủ lần này toang rồi ông ơi, toang rồi các cậu ơi! Có người dám bắt nạt cô Út kia kìa!
Lúc này một con ở tay cầm chổi lông gà đi ngang, thấy đứa gác cổng rơm rớm nước mắt đứng trông vào nhà bèn đến hỏi han mấy câu.
Đứa gác cổng như tìm được tri kỉ, lập tức mồm năm miệng mười nói hết những gì nó vừa chứng kiến, còn sợ con ở không tin mà liên tục nhấn mạnh phỏng đoán của nó.
Cứ thế chỉ vừa đến cử chiều, đám người ăn kẻ ở trong nhà ai nấy cũng đều nhìn ba Hưởng với ánh mắt hình viên đạn.
Nhưng đó là chuyện lúc chiều, còn bây giờ thì sắp xảy ra một chuyện động trời khác đấy đa.
Ba Hưởng đi thẳng một đường vào sân, cậu không vào phòng khách mà lại vòng qua con đường đá hướng đến khu phòng ở của các ông anh vợ.
Trúc đi theo sau thấy thế mà vã mồ hôi hột, chỉ biết trách ba Hưởng chân dài, cô đi ba bước mới bằng một sải chân của cậu, cậu còn cố tình đi nhanh làm cho cô phải túm ống quần ngắn lên mới đuổi kịp cậu.
Đi được một đoạn, Trúc bèn chống gối thở hổn hển mấy hơi.
Ngờ đâu tình huống xảy ra trước mắt lại khiến cô sợ ngây người.
Bọn họ vừa lúc đến trước sân cậu Bách, trùng hợp lúc này cậu Bách cũng từ trong phòng đi ra.
Ba Hưởng nhìn anh vợ mặt mày tươi tắn tay ôm hộp gỗ đứng trước mặt mình mà nhếch miệng cười, sau đó chẳng thèm chào hỏi câu nào đã vung tay đấm tới.
Một đấm này khiến cậu Bách chao đảo, mặc dù không đến mức ngã nhào ra đất nhưng khoé miệng vẫn rách da rướm máu.
Hộp gỗ trong tay cậu Bách vì bất ngờ mà văng mạnh ra xa, đồ bên trong theo đó rơi ra trùng hợp đáp xuống bên chân Trúc.
Cậu Bách không màn đến việc vì sao em rể lại đánh mình, chỉ biết dáo dác ngó quanh tìm đồ.
Nhưng ba Hưởng nào chịu bỏ qua cho cậu dễ dàng như vậy, lần nữa xông tới xốc cổ áo cậu Bách, một đấm rồi lại một đấm.
Tạm thời không bàn đến ai đúng ai sai, sau một hồi Trúc mới hoàn hồn chạy tới can ngăn.
Bởi vì biết được nguyên nhân của trận ẩu đả này, nên cô lập tức lớn tiếng đuổi hết đám người ăn kẻ ở trong nhà định đến giúp đỡ.
Sắp xếp xong xuôi, cô dùng thân hình nhỏ nhắn chen vào đứng chắn trước người cậu Bách, đỏ mắt nói với ba Hưởng: “Ba Hưởng, đánh bao nhiêu đó đủ rồi anh.
Coi như nể mặt em đi, có được không?”
Đối diện với ánh mắt van xin của Trúc, ba Hưởng chỉ biết vung đấm vào không khí rồi nghiến răng chửi tục một câu.
Chờ tâm trạng đã ổn định lại được phần nào mới nhìn thẳng vào cô, hỏi: “Em biết anh trai em đã làm gì không?”
Trúc cắn môi, gật đầu, rồi đáp: “Biết, em biết! Em biết là lỗi của anh em cho nên lúc nãy mới không can ngăn anh đánh anh ấy từ đầu.
Nhưng mà chuyện đâu còn có đó, chúng ta từ từ ngồi xuống nói chuyện có được không anh?”
Hai vợ chồng bên này căng thẳng như dây đàn, chỉ riêng cậu Bách một lòng quan tâm đến chuyện khác.
Cậu vỗ vai Trúc, giọng khàn khàn nói: “Em gái ngoan, cho anh xin lại đồ của anh nào.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...