Đối diện với lời mời đầy nhiệt tình của Phạm Sáng, Trúc chỉ biết thở dài từ chối.
Cô ngồi nhích sang một bên chừa ra một khoảng trống, vẫy tay bảo Phạm Sáng nhanh ngồi xuống, chứ cậu ta cứ mãi ngồi trên xe nói chuyện như thế, cô phải ngẩng đầu rất mỏi cổ đó đa.
Phạm Sáng đá chống xe, kéo ống quần ngồi xuống bên cạnh cô.
Hai người ngửa mặt nhìn bầu trời đêm, giữa tấm màn đen trải dài vô tận có vài ngôi sao gồng mình le lói sau rặng mây dày, thoạt nhìn nhỏ bé yếu ớt nhưng ẩn chứa sức mạnh kiên cường không cam lòng khuất phục.
Cậu quay sang nhìn người con gái bên cạnh, cất giọng phá vỡ bầu không khí yên lặng giữa bọn họ, hỏi: "Sao Trúc lại ngồi ở đây giờ này? Có chuyện gì không vui hay sao?"
Trúc lắc đầu, hờ hững đáp: "Tôi muốn ra đây hít thở không khí trong lành chút thôi.
Còn cậu?"
"Tôi lo cho Trúc!" Phạm Sáng nhỏ giọng trả lời.
Cậu ta im lặng lúc lâu, thấy Trúc không đáp lại mới nói tiếp: "Tôi cũng định đạp xe loanh quanh một vòng rồi trở về đây, không ngờ lại tình cờ thấy Trúc, cho nên mới chạy tới hỏi thăm."
Nghe thấy thế, Trúc lại cười, đáp: "Trùng hợp thật ấy nhỉ."
Trên đời này làm gì có lắm chuyện tình cờ như thế, chẳng qua là sự "trùng hợp" được tính toán sẵn từ trước mà thôi.
Làm lơ đi vẻ mặt đã hiểu rõ của cô, Phạm Sáng thở dài, quan tâm hỏi: "Chuyện ồn ào khi nãy...!đã giải quyết ổn thoả rồi chứ?"
Làm gì đã giải quyết xong đâu, hai người kia vẫn còn đang "đàm phán" bên trong kia kìa.
Đương nhiên Trúc sẽ không nói chuyện này với Phạm Sáng, cô ngồi thẳng lưng, quay sang nhìn thẳng vào cậu ta, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Cậu Sáng này, tôi nhớ trước kia khi chúng ta học cùng trường, hình như cũng không thân thiết với nhau lắm nhỉ?"
Con gái út nhà tỉnh trưởng lớn lên trong sự cưng chiều vô bờ bến, từ bé đã mắt cao hơn đầu, dù Phạm Sáng có là con trai đại gia Vĩnh nhưng lúc nhỏ thân hình vừa ục ịch vừa trông khá ngốc, trong trí nhớ của Trúc hoàn toàn không quá ấn tượng về người này.
Vẻ mặt Phạm Sáng sượng lại mấy giây, ngây ngốc một lúc mới đỏ mặt trả lời: "Sao Trúc lại nói thế? Thuở bé tôi mặc cảm tự ti nên không dám tiếp cận Trúc, chỉ có thể lén đứng nhìn từ xa mà thôi.”
Thích thầm, trộm nhìn từ xa? Nghe cũng khá hợp lí nhỉ! Vì thế Trúc chỉ cười, nói: "Chỉ vì hôm gặp lại nhau, thái độ cậu nhiệt tình hơi quá, cho nên tôi mới cảm thấy lạ mà thôi.
Cậu đừng để trong lòng nha."
Phạm Sáng cúi mặt gãy đầu, nhỏ giọng đáp: "Cũng tại đã lâu mới gặp lại Trúc, tôi vui quá cho nên không khống chế được cảm xúc của mình."
"Ồ, vậy à." Cô đưa tay vuốt lại đuôi tóc rối do gió thổi bay, thoáng nghiêng người ngó vào trong nhà, sau khi xác định không thấy bóng dáng ai khác đi ra ngoại trừ đứa gác cổng đứng đó mới chậm rãi nói tiếp: "Vậy cậu thì sao? Chuyện trong nhà thế nào rồi?"
Phạm Sáng không chút nghĩ ngợi, trả lời: “Nên thế nào thì như thế đấy thôi.”
Chẳng hiểu sao Trúc lại cảm thấy câu nói này không đơn giản chút nào.
Hai người ngồi nói với nhau thêm mấy câu, khí trời càng lúc càng se se lạnh.
Một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ khiến Trúc rùng mình vì lạnh, cô vốn định chào tạm biệt Phạm Sáng rồi trở vào nhà, thế mà chưa kịp mở miệng đã bị cậu ta giành nói trước.
Có điều Phạm Sáng không phải nói với cô, mà là đứa hầu đang đứng canh cổng gần đó: “Trời nổi gió rồi, còn không mau mau vào trong lấy áo ấm ra cho cô chủ!”
Thằng hầu vừa nghe cô chủ nhà mình bị lạnh, chẳng kịp nghĩ suy đã chạy lẹ vào trong.
Lúc này Trúc có muốn cản cũng không còn kịp nữa.
Cô đưa mắt nhìn sang Phạm Sáng, cậu ta còn muốn giữ cô ở đây hứng sương đêm đến bao giờ đây? Mặc dù cô không sợ bị người nhìn thấy đặt điều tai tiếng, nhưng cô sợ lạnh đó đa!
Phạm Sáng làm như không nhìn ra ánh mắt ai oán của cô, còn luôn miệng kể lại những chuyện thời thơ ấu của hai người.
Và hiển nhiên Trúc không hề có chút ấn tượng gì về nó.
Trong đêm, tiếng ve kêu bắt nhịp rộn ràng cùng với tiếng ếch vang rền xa xa truyền lại.
Một chiếc bóng đen dài xiêu qua vẹo lại đổ bóng trên đường, bước từng bước nghiêng ngả tiến lại phía này.
Từ xa Trúc đã ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt theo gió đưa tới, cô chợt ớn lạnh rùng mình, theo bản năng giơ tay xoa nhẹ mũi.
Kế đó cô trông thấy một người đàn ông quần áo lôi thôi lếch thếch, vẻ mặt đã dại ra vì men say đang đi ngang qua.
Dường như người đàn ông nọ cảm nhận được cô đang nhìn mình nên gã đột ngột dừng chân.
Khoảnh khắc hai bên mắt đối mặt khiến Trúc sợ hãi giật mình.
Người đàn ông nọ nhìn cô xong, rồi lại quay sang nhìn Phạm Sáng ngồi bên cạnh cô, sau đó gã híp mắt nhìn chằm chằm hai người, như đang nghiền ngẫm điều gì đó, rồi vẻ mặt bỗng nhiên nhăn nhó dữ tợn, quát: “Tao phải giết hết chúng bây, đôi nam nữ khốn nạn không biết xấu hổ!”
Sau tiếng hét to dài, gã như một con thú dữ điên cuồng vồ về phía Trúc và Phạm Sáng.
Trúc nhất thời bàng hoàng không kịp phản ứng chỉ biết ngồi trơ ra đó, mãi cho đến khi Phạm Sáng bỗng nhiên nhào tới chắn ngang trước mặt mình, kế đó là ánh dao sắc bén lạnh lùng hạ xuống..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...