Hôm qua trong nhà cãi vã không vui, tối đó cậu ba cũng không còn tâm trạng đi dỗ dành nhân tình ngủ nữa.
Vì thế mới sáng sớm, cô "khách quý" Thanh Thanh đã vô tình đi lạc đến trước cửa phòng cậu ba tận ba lần.
Lần đầu là do con Đẹt ngây thơ tưởng cô lạc thật nên tốt bụng đưa cô trở về; lần thứ hai là đụng phải thằng Đực đang chuẩn bị đồ dùng buổi sáng cho cậu ba, mà nó thì còn lạ gì quan hệ giữa Thanh Thanh và cậu ba nhà mình nữa, bèn lập tức chặn cửa tiễn khách; lần thứ ba là vừa khéo Trúc cũng đi ra ngoài.
Vừa rồi con Đẹt mách lẻo với cô rằng có cái cô kia lạ lắm, vừa sáng tinh mơ đã đi lạc quanh đây mấy lần.
Nào ngờ cô mới bước chân ra cửa, cũng "vô tình" gặp được Thanh Thanh.
Trúc lẳng lặng quan sát cô nàng, vẻ mặt có hơi nhợt nhạt hệt như cả đêm không ngủ, thân hình mảnh mai trong gió chọc người chở che, đừng nói là cậu ba Hưởng xiêu lòng trước dáng vẻ này, ngay cả cô là phụ nữ cũng cầm lòng không đặng.
Nước trong ai chẳng rửa chân
Cái má trắng ngần ai chẳng muốn hôn*.
Tự mình cảm thán hồi lâu, Trúc mới tươi cười đi tới trước mặt Thanh Thanh, vừa vặn đứng chắn tầm nhìn của cô ta đang hướng vào phòng, dịu dàng lên tiếng: "Cô Thanh Thanh đến tìm tôi có chuyện chi đấy đa?"
Nếu bây giờ Thanh Thanh dám nói đến đây để tìm chồng cô, Trúc nhất định sẽ lôi cậu ba đang say ngủ trên giường dậy, rồi "xách" cậu đi tắm rửa sạch sẽ thơm tho, sau đó hai tay dâng lên để bày tỏ sự thán phục của mình.
Và hiển nhiên, Trúc dám nghĩ nhưng Thanh Thanh thì không dám làm.
Biết bây giờ không thể gặp được ba Hưởng, cô ta bèn chuyển mục tiêu về phía Trúc, nói: "Thật ngại quá, lạ chỗ tôi ngủ không quen, nên sáng sớm đi dạo loanh quanh cho khuây khoả đầu óc.
Ai dè nhà phú ông rộng quá, tôi đi mãi không tìm được đường về."
Nhà phú ông tuy rộng thật nhưng lối đi được lót đá hẳn hoi, chứ nào phải vườn cây um tùm rậm rạp đâu mà không tìm được lối ra.
Trúc cũng không vạch trần lời nói dối vụng về đó, đi lên trước dẫn đường, quan tâm nói: “Đây là căn có cấu trúc đơn giản nhất rồi đó đa.
Ba chồng tôi còn có một căn nhà rộng đâu mấy mẫu đất ấy, nằm ở cuối làng, thường dùng để mở tiệc chiêu đãi bà con láng giềng.”
Thanh Thanh cười, đáp: “Từ lâu đã nghe danh phú ông họ Lê giàu có nhất vùng, hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt, không uổng công tôi lặn lội chuyến này.”
Trúc rất tự nhiên tiếp lời cô ta: “Cũng không giàu có gì lắm đâu, chỉ đủ ăn đủ mặc, đủ nuôi tôi tớ trong nhà, đủ của ăn của để cho con cháu sau này mà thôi.”
Nhà chồng cô giàu như vậy đó, ngưỡng mộ không, ganh tị không!
Hai người sánh vai nhau đi trên đường nhỏ.
Đi được một đoạn, Trúc rất tự nhiên bắt chuyện hỏi thăm: "Nghe nói cô Thanh Thanh là người tỉnh Giang, vậy chúng ta cũng coi như là đồng hương rồi nhỉ.
Hay là cô cho tôi số nhà, chờ khi nào tôi về thăm nhà thì ghé qua thăm hỏi cô luôn."
"Mợ cứ trêu tôi." Thanh Thanh tươi cười, giọng nói mang theo chút vui vẻ khó che giấu được, trả lời: "Nhà tôi chật hẹp, sao chứa được khách quý như mợ đây chứ."
Một căn nhà lầu thời thượng đúng là khá "chật hẹp" nhỉ, được cái nó cao.
Cậu ba Hưởng ở làng Tiền này nổi tiếng giỏi giang tháo vác, tất bật sớm hôm vì chuyện mần ăn buôn bán.
Nhưng lúc ở tỉnh Giang thì có tiếng chịu chơi, là quý công tử bao người muốn đeo bám, lấy lòng.
Người được lọt vào mắt xanh của cậu ba Hưởng, khỏi nói cũng biết được chiều chuộng đến cỡ nào.
Cái mớ tin tức điều tra được trước đó và một danh sách thật dài các món đồ đắc đỏ mà cậu ba đã đổ vào cho Thanh Thanh vẫn còn nằm ngay ngắn trong gốc tủ.
Trúc thật muốn đưa nó cho Thanh Thanh xem, không biết cô ta sẽ có phản ứng sao đây.
Im lặng kéo dài một lúc, Thanh Thanh lại chủ động mở lời: “Trước khi đến đây tôi nghe người ta đồn rằng vợ chồng cậu mợ ba bất hoà lung lắm.
Nhưng theo những gì tôi thấy từ hôm qua tới nay thì hoàn toàn trái ngược.
Cậu ba có vẻ thương mợ lắm đa.”
“Ớt nào mà ớt chẳng cay, gái nào mà gái chẳng hay ghen chồng.” Trúc làm ra vẻ thẹn thùng, chân thành nói: “Trước kia đều tại tôi ghen tuông mù quáng mà ra.
Cô biết đấy, đàn ông lắm tiền thì nhiều tật, thích uống rượu xem ca hát, lại còn học thói vung tiền bao nuôi mấy cô ca sĩ trẻ đẹp để mua vui.
Cô nghĩ xem, tôi có thể không tức giận được ư?”
Thanh Thanh cụp mắt nhìn mặt đường lót đá dưới chân, những mảnh đá nhỏ lộn xộn nằm đó mặc người giẫm đạp, càng nhìn lâu càng gai mắt, khó chịu trong lòng.
“Mợ có vẻ rất có thành kiến với nghề ca hát thì phải.
Nhưng đối với tôi, nghề nào cũng đáng được tôn trọng.”
Trúc khẽ cười rồi lắc đầu, đưa tay phủi đi chiếc lá rụng “đậu” trên vai áo, liếc mắt nhìn sang Thanh Thanh vẫn luôn cúi đầu, đáp: “Tôi không ham mê cái thú vui đó, cũng chẳng có thành kiến gì.
Đúng là nghề nào cũng cần được tôn trọng, nhưng người làm nghề đó đâu phải ai cũng đáng được tôn trọng đâu đa.
Tôi nói thế có đúng không cô Thanh Thanh?”
Thanh Thanh lập tức ngẩng đầu nhìn Trúc, trên mặt không còn nụ cười khách sáo thường ngày, thay vào có là chút khiêu khích, giễu cợt: “Có thể tự mình kiếm tiền mưu sinh, tôi thấy chẳng có gì phải hổ thẹn cả.”
Trúc lại lắc đầu, nói: “Lời này của cô chẳng khác nào đang cổ suý cho hành động ăn cướp, ăn trộm...!cả việc vụng trộm với chồng người nữa đa.”
“Vụng trộm?” Thanh Thanh lẩm bẩm hai từ này, sau đó nhỏ giọng nói rằng: “Mấy ai khi yêu mà không muốn công khai cơ chứ.
Họ hẳn là có nỗi khổ riêng, mà chuyện tình cảm thì đâu ai nói trước được gì.”
Nhìn thấy phòng ăn cách đó không xa, Trúc mới dừng bước, thâm ý nói rằng: “Nhưng có những người họ lạ lắm cô ơi.
Dẫu biết rằng người đàn ông đó đã có vợ, mà vẫn cứ thích đâm đầu vào.
Nực cười nhất là họ cứ cố chấp tin rằng người đàn ông đó chỉ thương mỗi mình thôi.”
Đôi bên lời qua tiếng lại cả đoạn đường, Thanh Thanh cũng đã ngờ ngợ ra điều gì đó, đáp lời: “Sao mợ không nghĩ rằng người đàn ông đó thật lòng yêu thương họ.”
Trúc bật cười ra tiếng, vẻ mặt chân thành khuyên nhủ: “Tôi nói cô nghe, lúc người đàn ông đó còn độc thân, họ còn chẳng có được danh phận.
Vậy thì họ lấy đâu ra tự tin người đàn ông đó sẽ bỏ vợ, cưới mình.”
Thanh Thanh cắn chặt môi dưới, không trả lời.
Trúc lại điềm nhiên cất lời, nói tiếp: “Nói thẳng ra là họ biết việc mình làm là sai trái, nhưng lại không nỡ buông bỏ tiền tài và mấy lời mật ngọt dỗ dành bên tai, nên phải viện cớ lấp liếm cho chính mình mà thôi.”
“Khi không mợ lại nói mấy lời này với tôi làm chi.
Có điều...!hai bàn tay mới vỗ thành tiếng được.” Thanh Thanh hơi hất cằm lên, khẽ cười nói: “Phận làm vợ mà không thể giữ được chồng, thì oán trách được ai cơ chứ!”
Cáo cuối cùng cũng đã lộ đuôi, xem ra không tiếp tục giả lả với nhau được nữa rồi.
Dưới ánh nắng ban mai, Trúc thẳng người đứng đó, dựa vào ưu thế chiều cao mà như kẻ bề trên nhìn xuống Thanh Thanh, chậm rãi nói: “Cái gì mua được bằng tiền thì chỉ là món đồ chơi rẻ mạt.
Nay họ thích cái này, mai lại hứng thú với cái khác, thế là vung tiền ra mua.
Buồn cười là “món đồ chơi” đó lại cảm thấy mình có giá lắm.”
Thanh Thanh không chút yếu thế, đáp trả: “Một món đồ chơi lại có thể khiến vài người lao đao, tính ra họ cũng chỉ có vậy mà thôi.”
“Đừng mãi nhìn vào cái nhất thời trước mắt, đoạn đường phía sau còn dài lắm đa.
Ai là người đi được đến cuối đường còn chưa biết được đâu.” Trúc nhìn phòng ăn phía trước, mỉm cười nói với Thanh Thanh: “Tôi phải vào ăn sáng cùng gia đình chồng, cô Thanh Thanh cũng trở về phòng mình dùng bữa đi thôi.
Người nhà chúng tôi dùng cơm, không tiện mời người ngoài ngồi chung.
Chào cô, tôi đi.”
Trúc thong thả bước vào phòng ăn, rồi lén thở ra một hơi.
Cô thà chống hông chửi nhau một trận còn hơn là nói mấy câu văn vẻ thế này, thật mệt cả người.
__
(*) Ca dao tục ngữ - Khuyết danh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...