Hôm Nay Vợ Chồng Cậu Ba Bỏ Nhau Chưa


Ông Vĩnh nắm tay Gia Minh, cười nói: “Vì để cho con bé bình an lớn lên, cho nên tôi mới bấm bụng sống xa nó.” Nói đoạn, ông thoáng dừng lại, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía bà Hạnh, trầm giọng nói tiếp: “Nhưng bà nhà tôi vì quá đau lòng mà nhận nuôi một đứa con trai, để nó sớm chiều bên cạnh hủ hỉ.

Có lẽ hai mươi năm qua quá dài, vì thế mà bà ấy đã quên rằng mình từng đứt ruột sanh ra một cô con gái.”
Từng câu từng lời của ông Vĩnh như búa tạ đập nát thần kinh bà Hạnh.

Cả người bà cứng đờ dựa hẳn vào đứa hầu đang đỡ mình, cắn răng không để mình gục xuống trước mặt đám đông.
Ông Vĩnh lại tiếp tục nhìn xuống khách khứa, nói tiếp: “Nay hạn vận đã hết, cũng là lúc tôi đón Gia Minh trở về ra mắt dòng họ, về đúng vị trí vốn có của mình.

Mong mọi người rộng lượng, chỉ bảo con bé nhiều hơn.”
Phía dưới dần dần xôn xao hẳn lên, có vài người thân thiết với ông Vĩnh, tò mò lên tiếng hỏi thẳng:
“Hoá ra cậu Sáng là con nuôi cơ à? Ông cũng giấu kĩ thật đấy!”
“Ô thế sản nghiệp nhà ông lớn như vậy, mà ông lại không có con trai trưởng kế thừa hay sao?”
Lúc này, tất cả các ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía Phạm Đức đang đứng im trong góc.


Phạm Đức cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nhìn bọn họ rồi mỉm cười đáp lại.
Ông Vĩnh bật cười, chỉ tay vào mấy người bạn già, ăn to nói lớn tuyên bố rằng: “Ai quy định là con gái không được tiếp quản sản nghiệp gia đình?Tôi cứ giao cho con gái quản đấy! Cần gì phân biệt gái trai, chỉ cần trong người nó chảy dòng máu nhà họ Phạm, thì nhất định không phải hạng kém cỏi, tầm thường!”
Một người không đồng ý, chê cười phản bác: “Con gái sớm muộn cũng phải gả đi, chẳng lẽ ông rộng lượng đến mức đem cơ ngơi của mình dâng hết cho người dưng hay sao?”
Nào ngờ ông Vĩnh lại xem nhẹ chuyện này, xua tay bảo: “Tôi bắt rể, nên ông chớ lo xa!”
Nghe đến đó, Trúc xém nữa đã nuốt trọng miếng trái cây vừa bỏ vào miệng.

Cô ho mấy tiếng, vỗ bôm bốp vào người anh trai, vẻ mặt phức tạp nhắc nhở: “Anh định ở rể nhà ông Vĩnh sao? Anh tiêu đời rồi! Xét tới mối thù năm xưa của ông Vĩnh đối với ba, ông ta tuyệt đối sẽ không cho phép con trai tình địch đến gần con gái mình.

Mà nếu như ba biết anh đi ở rể nhà ông Vĩnh...” Trúc dừng một chút, vẻ mặt trầm trọng nói tiếp: “À...!anh không đi được đâu, mà phải là lăn, lê, bò, lết đến đó! Ba nhất định sẽ đánh gãy chân anh trước rồi tặng không cho ông Vĩnh luôn!”
Thanh Trà nuốt nước miếng, hai chân theo bản năng run lẩy bẩy.

Kế đó cậu đưa mắt nhìn người con gái vẫn luôn im lặng trên sân khấu, rồi cụp mắt rầu rĩ than rằng: “Bây giờ người ta khác xưa rồi, chắc gì còn nhớ tới anh đâu!”
Tưởng rằng sẽ nhận được đôi lời an ủi từ em gái, ai ngờ Trúc lại gật đầu hùa theo: “Đúng rồi, anh nên sớm từ bỏ đi thôi.

Người ta bây giờ nắm trong tay sản nghiệp lớn, còn anh chỉ là một cậu chủ sáng ăn chơi, trưa đánh nhau, tối say xỉn...!Nếu là em, em cũng sẽ suy xét thật kĩ xem có nên gả con gái cho anh hay không!”
Bên này Thanh Trà mãi mê lườm nguýt cô em gái vô lương tâm của mình, bên phía ông Vĩnh lại xôn xao bàn tán chuyện bắt rể.

Có thể nói Gia Minh bây giờ như một miếng mồi ngon trong đám quyền quý, nhà ai có nhiều con trai cũng đều đang tính toán bắt một đứa đưa đi ở rể.
Đùa chứ sản nghiệp nhà đại gia Vĩnh rộng lớn biết bao, ở rễ thì có làm sao, chẳng lẽ còn sợ không chia được phần nào hay sao?
Chỉ có Phạm Sáng mặt mày xám xịt như tro tàn, hai mắt đỏ ngầu, cố nén nghẹn ngào hỏi ông Vĩnh: “Vậy con phải làm sao đây hả ba? Bao nhiêu năm qua con sống trong căn nhà này, nhưng không hề hay biết mình vốn không thuộc về nơi đây.

Tại sao ba không nói với con sớm hơn cơ chứ?”
Ông Vĩnh nghe thế liền thu lại nụ cười hiền lành, tỏ vẻ giật mình hỏi lại: “Không phải cậu đã sớm biết rồi ư? Vào cái ngày cậu thập thò trước cửa phòng má mình, sau đó đỏ mắt bỏ chạy ra ngoài đến trời tối mịt mới về đó đa!”
Phạm Sáng hai mắt trừng lớn, vẻ mặt không thể tin nhìn thẳng vào ông Vĩnh.


Kí ức ngày hôm đó ồ ạt kéo về như bão lũ, cũng là lúc vết thương trong lòng lần nữa bị vạch ra, chà xát.
Cậu vẫn nhớ như in cái ngày bản thân vui vẻ mua được món bánh má thích, định bụng đem đến dỗ cho má vui.

Nhưng có ngờ đâu chỉ cách một cánh cửa lại có thể nghe được một bí mật động trời! Cậu không phải cậu chủ quyền quý, mà chỉ là một đứa trẻ được bà Hạnh nhặt về để củng cố địa vị của mình mà thôi.
Lúc ấy cậu mới chợt hiểu ra tất cả, thảo nào má trước giờ đều khắc khe với cậu, thảo nào má không yêu thương cậu, thảo nào bà chưa từng quan tâm đến cậu, thảo nào...
Kể từ ngày hôm đó, cậu bắt đầu lên kết hoạch biến giả thành thật! Chỉ cần cậu có thể kế thừa gia sản đúng ý bà Hạnh, bà ta sẽ không vạch trần thân phận cậu.

Để làm được điều đó, việc đầu tiên cần làm chính là diệt trừ “đồ thật”.
Phạm Sáng điều động không biết bao nhiêu tôi tớ đi điều tra “cậu chủ thật”, đến khi tìm đến nơi thì Gia Minh đã chạy tới xin nương nhờ nhà Thanh Trà.

Cho nên mọi chuyện mới phải đi đến bước đường ngày hôm nay.
Nghĩ đến ông Vĩnh đã sớm nhìn thấu từng hành động của mình, Phạm Sáng bắt đầu xâu chuỗi lại những việc dù bản thân đã lên kế hoạch hoàn mỹ nhưng vẫn thất bại trong gang tấc.

Dần dần sống lưng cậu lạnh toát, mở to mắt nhìn gương mặt người đàn ông đứng tuổi đang tươi cười trước mặt mình: “Vì biết tôi không phải con ruột, cho nên khi tôi đến van xin ông đi hỏi cưới con gái Tỉnh trưởng cho mình, ông mới không chút nghĩ ngợi liền từ chối ngay? Ông sợ tôi có gia đình Tỉnh trưởng ủng hộ, sợ tôi nuốt trọn của cải nhà họ Phạm, cho nên luôn tìm cách ngáng chân tôi, có phải không?”
Ông Vĩnh nhăn mày, híp mắt, thẳng thừng đáp trả: “Mày tự hỏi lương tâm mày xem, lúc đó mày có thật sự yêu thương con gái người ta hay không? Hay trong đầu mày chỉ mỗi suy nghĩ làm sao thâu tóm được cái nhà này thôi!”
Nghe đến đây, Trúc không khỏi giật mình.

Trong kí ức của cô, “mợ ba Trúc” trước kia hoàn toàn không có bất kì qua lại gì với Phạm Sáng.


Cô cũng không hề biết chuyện Phạm Sáng có ý muốn đến nhà hỏi cưới mình!
Trúc một bên ngơ ngác không hiểu chuyện gì, ba Hưởng bên cạnh thì thong thả nhấp ngụm trà quý, trong đầu bỗng vang lên đoạn đối thoại với ba vợ vào cái hôm cậu đỡ dao thay Phạm Sáng.
Tỉnh trưởng từng nói rằng vì có chuyện bất ngờ ập tới mới quyết định gã Trúc cho cậu.

Mà chuyện bất ngờ đó chính là Phạm Sáng muốn hỏi cưới Trúc! Thậm chí còn vì ông Vĩnh không đồng ý, mà có ý định dựng lên một vở kịch gạo nấu thành cơm!
Có lẽ vì nể chút tình xưa, cũng có thể là ông Vĩnh còn nhớ thương má của Trúc, không nỡ nhìn Trúc bị người ta hãm hại, cho nên ông Vĩnh mới cắn răng đánh tiếng trước với Tỉnh trưởng.

Kẻ địch nguỵ trang quá tốt, vì đảm bảo an toàn cho con gái, Tỉnh trưởng quyết định gả Trúc cho con trai một người bạn già đáng tin của mình.
Cứ thế kế hoạch của Phạm Sáng mới đứt gánh giữa đường.

Chỉ là không ngờ mặc dù Trúc đã có chồng, nhưng cậu ta vẫn cứ bám riết không tha, còn thông đồng với Thanh Thanh hòng quấy phá tình cảm vợ chồng họ.
Nghĩ đến đây, ba Hưởng cười lạnh đặt mạnh chén trà xuống bàn, nở nụ cười châm chọc nói: “Thảo nào tôi cứ thắc mắc không thấy nhà họ Phạm làm lễ chọn người thừa kế, hoá ra là rắn chiếm ổ rồng, xém nữa là giao trứng cho ác rồi đa!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận