Editor: Mai Tuyết Vân
Từ khi hôn nhau, cơn đau kia của Phồn Tinh không hề dừng lại. Đau, mỗi giờ mỗi phút đều rất đau!
Chỉ cần hơi suy nghĩ đến bông hoa nhỏ Thích Hà một chút, sẽ đau nhất!
Lúc ban đầu, mỗi ngày khi Thích Hà bận rộn tối mặt để chuẩn bị cho hôn lễ, nên không chú ý mấy. Mãi cho đến khi Phồn Tinh đau đến mức không chịu nổi, lúc Thích Hà đang chọn váy cưới trên máy tính trong phòng đọc sách, cô bất ngờ vào phòng, ôm cổ Thích Hà, thầm thì nói cô khó chịu.
"Thích Hà...Tôi đau..."" Giống như có người dùng dao rạch nát trái tim cô. Từng chút một xé ra, đau đến chết đi sống lại. Lại giống như người ta dùng dầu sôi tạt vào trái tim cô. Đợi đến khi nó bị bỏng, lại dùng kim đâm chọc.
Cô rất đau! Hơn nữa trong đầu còn luôn lặp đi lặp lại một câu nói! Thích sẽ chết!
Thích Thích Hà cho nên chỉ có thể chết, nhưng cô còn không hiểu rõ ý nghĩa của câu nói này, cô thích bông hoa nhỏ sao? Thích là cái gì? Cô không biết, cái gì cũng không biết!
Cô chỉ cảm thấy ở bên cạnh bông hoa nhỏ rất vui vẻ, chính là cảm giác bông hoa nhỏ vô cùng đáng yêu so với người khác còn đáng yêu hơn. Cô muốn nuôi dưỡng bông hoa nhỏ, bảo vệ hắn thật tốt, không để bất kỳ kẻ nào bắt nạt hắn.
Lúc gần gũi với Thích Hà, không hề có sự bài xích, lúc hôn nhau cũng rất thoải mái.
"Đau? Đau ở đâu?" Thích Hà nghe được sự yếu đuối trong giọng điệu của Phồn Tinh, lập tức lo lắng.
Kiểm tra Phồn Tinh một lượt từ trên xuống dưới, cũng không nhìn thấy trên người cô có vết thương.
Phồn Tinh chỉ vào trái tim: "Ở đây...Đau!""
Từ nhỏ đến lớn cô ngốc đã chịu không ít cực khổ, còn nhớ rõ khi cô muốn ăn cá, lúc mỏ cá đã bị dao cắt trúng, để lại một vết thương 10 cm trên mua bàn tay. Lúc đó cô có thể mặt không đổi sắc, cũng không kêu đau.
Bây giờ lại đau đến mặt trắng bệch, giọng điệu nói chuyện lại run rẩy, cuối cùng là đau đến mức nào?
"Anh đưa em đi bệnh viện!"" Thích Hà ôm người lên vội vã ra ngoài.
Có phải đã phát bệnh rồi không? Bệnh tim à?
Trên đường Thích Hà chạy tới bệnh viện, luôn suy nghĩ miên man. Nhưng lúc kiểm tra sức khỏe tổng quát trong bệnh viện, lại không phát hiện ra điều gì khác thường, còn cô ngốc này ngày càng đau, mồ hôi trên trán trực tiếp lăn xuống.
Lúc Thích Hà ôm cô, mồ hôi trên trán cô rơi cả xuống tay hắn, Thích Hà lo lắng đến mức phát khóc.
"Bác sĩ, các thiết bị y tế của các ông có vấn đề phải không? Ông xem cô ấy đau đến mức này, sao lại không phát hiện ra vấn đề gì?" Giọng điệu của Thích Hà mang theo tiếng khóc nức nở.
Trong lòng hắn lúc này rất hoảng sợ.
Vị bác sĩ có chút khó xử: "Vị tiên sinh này, quả thật khi kiểm tra không có bất kỳ vấn đề nào. Mỗi ngày, thiết bị của bệnh viện đều được tiến hành kiểm tra, cũng không thấy xuất hiện hư hỏng gì.
Trình độ phát triển của Hải Thành đứng đầu cả nước, đây là bệnh viện tốt nhất trong nước rồi. Sau khi Thích Hà dưa Phồn Tinh nhập viện mấy ngày, phát hiện cũng không có cách nào xử lý, chỉ có thể không cam tâm xuất viện.
"Bé ngốc, em còn đau không?" Phồn Tinh nhìn bộ dạng tiều tụy của Thích Hà, có chút đau lòng cho bông hoa nhỏ.
Nhìn bông hoa nhỏ xe, so với trước kia còn vất vả hơn, sớm biết như thế sẽ không nói với hắn.
"Không đau nữa.""
Thích Hà tức giận đến bật cười, đưa tay vuốt mũi Phồn Tinh: "Bé ngốc như em, lại còn biết nói dối..."" Nếu thực sự không đau, khi cô nói chuyện sao lại run rẩy?
Bé ngốc, lại biết lo hắn lao lực. Đã hiểu chuyện, trưởng thành rồi. Nhưng vì sao hắn lại...Cảm thấy muốn khóc vậy?
Hắn hy vọng cô ngốc có thể như trước kia vô tư vô lo, hắn không muốn nhìn thấy cô đau đớn. Bản thân Thích Hà học y, tuy rằng sau khi tốt nghiệp không theo ngành y, nhưng ở trường học qua không ít kiến thức tim mạch.
Hắn không biết chứng bệnh của cô ngốc từ đâu mà có, chỉ có thể gửi hy vọng vào người khác. Chuyện hôn lễ tạm thời hoãn lại vô thời hạn!
Có đôi khi rất nhiều chuyện sẽ như thế này, người tính không bằng trời tính. Khi bạn cho rằng đã tính toán mọi thứ thật tối, bất thình lình lại xuất hiện một biến cố, có thể thay đổi toàn bộ mọi thứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...