Editor: Mai Tuyết Vân
Khi Thích Hà biết sinh nhật của cô ngốc, lại muốn tổ chức cùng một đám người, nhất thời xuất hiện cảm giác nguy hiểm vô cùng mãnh liệt.
Mẹ nó!
Hắn chỉ biết trên thế giới này quả nhiên không chỉ hắn là có khẩu vị nặng. Một khi những điểm tốt của cô ngốc bị người khác phát hiện, nhất định sẽ có người yêu thích giống hắn. Cho nên khi Phồn Tinh đề nghị, tổ chức sinh sinh nhật cùng mọi người, Thích Hà lập tức đồng ý.
Hắn đi dự sinh nhật à? Không! Hắn đi tuyên bố chủ quyền đấy!
Hắn muốn để cho những kẻ có tâm cơ biết, hắn, Thích Hà, địa vị trong nhà vô cùng vững chắc! Bởi vì cảm giác nguy hiểm ngày một tăng, nên Thích Hà chuẩn bị nửa tiếng mới ra khỏi nhà.
Quần tây áo vest, đen quá, không đủ tươi sáng.
Vest hồng vậy, có chút yểu điệu.
Mặc màu xám bạc này, không tôn lên được dáng người cao ngất của hắn!
Đợi chút, chỉ dự sinh nhật, vì sao phải mặc nghiêm chỉnh như vậy? Vì thế lại bắt đầu chọn quần áo bình thường một chút.
Nếu không phải thời gian gấp gáp, Thích Hà có thể tốn đến mấy tiếng, tìm chuyên gia tạo hình giúp hắn. Trên thực tế, nửa tiếng chọn lựa không hề uổng phí.
Khi Thích Hà xuất hiện tại cửa phòng hát, nhất thời ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn sang. Không ít người trong mắt lóe lên tia kinh diễm.
Thích Hà cười lạnh, tối nay ông đây đẹp đến lấn áp tất cả! Đối với vẻ ngoài này, hắn vẫn có lòng tin.
Cô ngốc Vân Phồn Tinh, ngoại trừ cảm thấy hứng thú với đồ ăn, thật ra còn rất thích những thứ đẹp mắt. Mỗi lần soi gương, Thích Hà đều rất tin tưởng vào bản thân mình.
Kết quả, đám anh em sau khi kinh ngạc xong, rất nhanh đã khinh thường. Mọi người không hẹn mà gặp cùng xuất hiện suy nghĩ: Chà, quả nhiên không hổ danh là bám váy!
Nhìn vẻ ngoài này, còn phong cách ăn mặc nữa, vô cùng thích hợp để bám váy!
Thật cmn, sao có thể bắt một cô gái thiểu năng đi kiếm tiền nuôi gia đình, bộ com lê trên người hắn rất đáng tiền đấy!
Người ở đây, ngoại trừ Văn Nhân Nho đều là cấp dưới của Phồn Tinh. Đối với sự xuất hiện của Thích Hà ở phòng hát, đều có chung một địch ý khó hiểu, đánh mắt ra hiệu với nhau, đồng loạt hô một tiếng chào Thích Hà: "Chào Đại tẩu!"
Phòng hát lớn như vậy, thậm chí còn có thể nghe được tiếng vọng lại. Văn Nhân Nho không hiểu vì sao, tâm tình rất tốt hơi nhếch miệng.
Chỉ phá lệ giải thích thay Thích Hà: "Thích thiếu, đàn em của tôi đã quen gọi Phồn Tinh là lão đại, cho nên mới gọi anh là đại tẩu, anh đừng hiểu lầm.""
Kết quả, sự thật chứng minh, tất cả mọi người đều xem nhẹ độ dày mặt của Thích Hà. Thế mà hắn còn vô cùng rộng lượng khoát tay: "Không sai, không sai.""
Xem ra đám người này còn có mắt nhìn người, biết cô ngốc là người của hắn. Đại tẩu thì đại tẩu, bạn xem sức chiến đấu của cô ngốc này, được cô bảo vệ có cảm giác rất an toàn!
Văn Nhân Nho nghẹn lời, ý cười trên mặt suýt không giữ được.
Không cần thể diện sao, người anh em?
Những người khác:...
Tiệc sinh nhật, nhất định phải có người hát cho Phồn Tinh nghe, sau khi Phồn Tinh uống hai ly rượu, có chút say, sau đó dựa lưng vào tường chuyên tâm nghe hát. Hoàn toàn không để ý đến, bông hoa nhỏ của cô bị người nào đó tâm tư sâu kín ép rượu.
Thích Hà rất lạnh lùng, hắn học chính ngành y, vốn nắm không ít kỹ xảo giải rượu. Hơn nữa ba năm nay đi theo Thích Mộc Vũ, ở trên thương trường, sớm đã luyện được tửu lượng tốt.
Đợi đến khi những người khác đều nằm sấp xuống, Thích Hà vẫn có thể kiêu ngạo xưng bá. Văn Nhân nho không uống nhiều, khi ánh mắt hai người gặp nhau, ánh mắt Thích Hà mới bắt đầu xuất hiện ý công kích.
Đừng tưởng rằng hắn không biết trong lòng những người này muốn hẹn hò với cô ngốc của hắn?
Cô ngốc là do hắn nấu cơm nuôi lớn, quần áo là do hắn giặt, kỳ sinh lý đều là hắn chăm sóc. Những người khác đều là cặn bã, hoàn toàn không đáng nhắc!
Văn Nhân Nho chỉ thoáng nhếch miệng, trong lòng hắn hiểu rất rõ, bản thân không thể vì Phồn Tinh mà đánh bạc mọi thứ. Cho nên hắn dứt khoát khắc chế tình cảm của mình, không hề theo đuổi.
Hắn rất muốn nhìn thấy, Thích Hà có thể vì Phồn Tinh mà làm ra những chuyện gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...