Editor: Mai Tuyết Vân
Sau vài ngày đi theo, cuối cùng Vân Tinh bị phát hiện.
Đám bạn xấu của Thích Hà nói: "Này Thích Hà, đó không phải là con ngốc học lớp dưới chúng ta sao?"
Những người khác phụ họa: "Hình như là vậy.""
"Nó đi theo chúng ta làm gì nhỉ?"
"Từ hai ngày trước đã bắt đầu đi theo, tôi còn tưởng rằng mình nhìn nhầm. Bình thường nó hay nhìn Thích Hà, là đi theo Thích Hà sao? Sẽ không giống các nữ sinh khác thầm mến Thích Hà chứ?"
Thích Hà cầm thuốc lá trong tay hít một hơi, thở ra một làn khói không kiên nhẫn quay đầu nhìn lại.
Những người khác lại ồn ào: "Con ngốc cũng biết thích à? Thích Hà, sức quyến rũ của cậu thật lớn đấy.""
"Nói nhảm gì đấy! Đi thôi, về nhà.""
Thích Hà chỉ nhìn thấy đám kẹp tóc đủ màu trên đầu kia, kích thích khiến mắt hắn phát đau!
Cái quỷ gì thế, đủ cả bảy màu, muốn làm cầu vồng sao?
Nhà Thích Hà cách nhà bà ngoại Vân Phồn Tinh không xa nên hai người cùng đường, chờ những người khác mỗi kẻ một ngã thì trên con đường nhỏ cũng chỉ còn lại Thích Hà và Phồn Tinh theo sau.
Vốn Thích Hà không định để ý cô bé ngốc này.
Nhưng ai bảo cô lại giống như âm hồn không tan chứ?
CMN Cô giống như cục tạ chậm rãi theo sau, không phát ra tiếng động. Nhưng khi Thích Hà quay đầu lại, có thể nhìn thấy ánh sáng bảy màu giống ánh sáng Mary Sue* tản ra trên đầu cô.
*Mary Sue: Kiểu người thánh mẫu, vô cùng lương thiện, người gặp người thích.
Thích Hà nhớ đến lời bàn tán của đám bạn kia, có thể cô ngốc này thầm mến hắn.
Nhất thời trong lòng vô cùng ớn lạnh, thiếu niên mười ba mười bốn tuổi bị một kẻ ngốc thích, cmn thật là một sỉ nhục!
Vì thế Thích Hà dừng bước, đợi đến khi Phồn Tinh chậm rãi đi đến mới chặn đường cô lại.
Phồn Tinh ngẩng đầu lên, miệng còn đang nhai kẹo.
Bị Thích Hà hung dữ trừng mắt một cái, con ngươi đen tuyền nhìn hắn trong lòng suy tư: "Bảo vệ hắn, bảo vệ thế nào đây?"
"Còn đi theo tao, ông đây sẽ đốt cái nhà rách của mày!"" Thích Hà hạ giọng, hung dữ uy hiếp nói.
Nói xong bước đi, để lại một làn gió bên cạnh Phồn Tinh.
Tuy bây giờ hắn còn nhỏ nhưng trên người đã mang theo khí chất bá đạo.
Phồn Tinh đứng một chỗ hồi lâu mới có phản ứng, nói với Sưu Thần Hào: "Hình như tính khí của hắn không tốt lắm.""
Sưu Thần Hào tự nhủ, còn không phải sao!
Chiến Thần đại nhân rất hung ác, dù sao thì quá khứ đến hiện tại là người đứng đầu, tất cả mọi người đều phải cúi đầu xưng thần, tính khí của hắn có thể tốt được?
Đừng đụng vào!
"Đứa trẻ không nghe lời..."" Phồn Tinh cau mày suy nghĩ sâu xa, hình như đang suy nghĩ câu tiếp theo.
Rất lâu sau cuối cùng đã nghĩ ra: "Phần nhiều là do tính cách...""
"... Đánh... Đánh một trận là được rồi.""
[... ] Đợi chút, cô muốn đánh ai? Sao cô lại có suy nghĩ ma quỷ như vậy! Mẹ nó không phải là IQ thấp sao? Học được từ đâu vậy?
"Tinh Tinh, vừa rồi tên nhóc Thích Hà nói gì với con vậy? Có phải nó đòi con đưa tiền không?" Một bà cụ chống gậy, bước đi như bay đi về phía Phồn Tinh.
Khuôn mặt già nua sần sùi như vỏ cây nhưng ánh mắt lại rất triều mến.
"Bà ngoại à, ăn kẹo nào."" Phồn Tinh lấy ra rất nhiều kẹo, đưa cho bà lão một viên, dỗ dành bà ngoại cười đến híp mắt, nắm tay bà đưa vào trong nhà.
"Bà đã dặn con rồi, Thích Hà là một tên nhóc xấu xa, nếu nó bắt nạt con phải nói với bà ngoại, để bà dùng gậy đánh gãy chân nó!""
Bà ngoại tuyệt đối không chỉ nói miệng, bà còn cố tình kéo Phồn Tinh đến nhà Thích Hà.
Thích Hà sống một mình, đây là nhà ông bà hắn, ông bà nội hắn đều đã qua đời. Cha hắn cho tiền một người thân để ông ta giúp đỡ quan tâm Thích Hà một chút, để hắn không đói chết.
Bà ngoại hùng hổ đứng trước cửa nhà Thích Hà dùng gậy gõ cửa.
Thích Hà vừa đi ra, bà ngoại đã hừ một cái sau đó mắng: "Tao cảnh cáo mày, mày không được cha mẹ dạy thì thôi, bản thân đua đòi cũng thôi, đừng có mà bắt nạt Phồn Tinh nhà tao! Nếu khi dễ Phồn Tinh nhà tao, tao sẽ nói trưởng thôn đuổi mày ra đường!""
Trong thôn tất cả mọi người đều biết Thích Hà học không giỏi, đi khắp nơi gây chuyện.
Cho nên trong nhà mà có trẻ con, hầu như đều có chút đề phòng hắn.
Thích Hà tùy ý: "Bà gìa, chính mắt bà nhìn thấy tôi bắt nạt nó hả? Chà, con người tôi không thích có tiếng không có miếng. Trước đây tôi không bắt nạt nó, về sau tôi sẽ bắt nạt! Thấy nó ở đâu thì đánh nó ở đó!""
Bà ngoại lập tức nâng cây gậy đánh về phía Thích Hà.
"Cái thứ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy! Đã không học hành còn xấu xa, lại gây họa cho người trong thôn!""
Đều nói vùng đất nghèo nàn thường có nhiều kẻ gian xảo, lời này nói không phải không có lý.
Bà ngoại đối xử với Vân Phồn Tinh rất tốt, bà lão rất thương cô. Nhưng lại vô cùng bao che bảo bọc có chút không phân rõ trắng đen, cậy già lên mặt.
Thích Hà nắm chặt tay, thật ra có thể đạp bà lão này một cái.
Nhưng cũng không biết vì sao cũng chỉ đỡ lấy gậy, đoạt đi sau đó ném xuống đất.
"Con ngốc, mày cứ đợi đó!""
Chín năm trước Thích Hà là Đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, trong người ẩn chứa sự kiêu ngạo, bắt hắn cãi nhau với bà lão thôn quê thì hắn thật sự không làm được.
Sau khi hung dữ uy hiếp Vân Tinh, lập tức xoay người vào nhà đóng cửa.
Bà lão đứng ngoài cửa mắng một lúc lâu, mắng đến mức tất cả người trong thôn đều đến xem còn chưa hết lời để mắng.
Thật ra sau này Thích Hà đi sai đường, lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi.
Không ai có thiện cảm với hắn, tất cả đều dùng lời ác ý đề phòng hắn, áp đặt hắn. Bất luận là cha hắn, hay là mẹ kế, hay là các thôn dân...
Không đâu không dùng ánh mắt thành kiến nhìn hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...