Editor: Mai Tuyết Vân
"Chào cô Ngọc."
"Chào cô Ngọc."
"Cô Ngọc..."
Nhìn thấy mọi người liên tục chào hỏi Phồn Tinh, Phồn Tinh hơi gật đầu cả một đường chào lại.
"Chào." Nhé!
Phồn Tinh rất chăm chỉ, bổ sung toàn bộ câu nói không thốt ra hết trong lòng.
Hơn nữa công việc chính của Đại lão trong hai ba ngày tới không có gì khác, chỉ việc mở to đôi mắt bồ câu đảo qua đảo lại, nhìn người này một chút, ngắm người kia một cái.
Khiến đáy lòng Sưu Thần Hào lạnh tanh.
Nó nghi ngờ có phải sau khi cô ngắm nghía đủ rồi, sẽ nghĩ đến việc trèo tường hay không?
Nhìn cô gái đói khát kia, nó cảm thấy kinh hồn bạt vía, sợ rằng ba ba Chiến thần của nó sẽ bị người ta vô tâm vứt bỏ.
[Không muốn bảo vệ Chiến thần đại nhân của tôi nữa sao?] Sưu Thần Hào không kiềm được thúc giục.
Ba ngày rồi!
Cô có biểu hiện nào sẽ bảo vệ Chiến thần đại nhân của nó hả?
Không hề có!
Cô chỉ lo nhìn tên Tề Thụy đáng yêu, ngắm tên Triệu Minh Vũ nọ, rồi còn nhìn chằm chằm Lý Dương Tư, danh sách phía sau còn rất dài. Hết xem ca hát, lại nghe đọc rap, sau đó là biểu diễn võ thuật!
Lương tâm của cô có bị chó tha đi không thế?
Dường như Sưu Thần Hào muốn khóc ra máu.
"Hắn, trừng tôi." Vào ba ngày trước, Đại lão lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Trản, tên yêu tinh nhỏ ấy còn trợn mắt liếc cô. Biết quan hệ giữa cô và Thẩm Anh Bác không đơn giản, vì thế khinh bỉ nhìn cô, "Không đáng yêu, tôi phải giận dỗi, giận cho đã."
Sưu Thần Hào nghẹn hồi lâu, mẹ nó, nói thẳng ra thì tốc độ phản ứng của cô quá chậm. Chẳng lẽ chỉ vì thế mà dùng toàn bộ chỉ số thông minh để trả thù sao?
[... Chỉ trừng mắt cô có một cái, cô định sẽ giận bao lâu?]
"Chắc khoảng..." Phồn Tinh đưa bàn tay trái lên, xòe năm ngón tay trắng mềm, "Năm ngày."
Rồi sau đó cười tinh nghịch: "Nhưng nếu được đạp xuống đất, đánh cho một trận, thì không cần phải giận nữa. Hi hi..."
Lại bật cười hi hi một cách ghê rợn, cười đến mức Sưu Thần Hào sửng sốt... Than khóc như ma chê quỷ hờn!
Má nó, vì sao khi nãy nó còn gấp gáp mà buộc định kẻ tàn nhẫn này chứ? Cũng tại nó không cẩn thận, không chịu xác minh đã buộc định rồi.
Nếu như trói buộc đúng tiểu thư Ngân Minh Châu, chắc sẽ không đến mức này.
Oa oa!
Qúa khổ sở rồi!
Nó khổ quá mà!
"Hơn nữa, tôi đang, nỗ lực học tập." Dáng vẻ Phồn Tinh rất nghiêm túc, lôi từ dưới gầm bàn lên một ly tràn sữa, mua một lần ba cốc, sáng một ly, chiều hai ly, rất vui vẻ.
Sưu Thần Hào: [...] Học người ta uống trà sữa à? MMP!
Cô đúng là, chỉ giỏi học thói xấu!
Ăn nhậu đàn đúm bài bạc, đã học thì học bằng hết, sau khi thành thạo lại muốn lật trời.
Có thể, ở thế giới sau, thế giới sau sau nữa, sẽ học được những thứ đó mất.
Nhưng điều khiến Sưu Thần Hào không ngờ được rằng, năng lực học tập của Đại lão cũng chẳng cần phải đợi đến thế giới sau, cô... Chính là một con người đặt biệt, lãnh lĩnh tiếp thu thuộc dạng mưa dầm thấm đất.
[...Học tập gì thế?] Nó mà tin cô, thì nó đi đầu xuống đất!
"Học để làm một người bình thường." Phồn Tinh rất nghiêm túc nói: "Vì thiếu IQ, nên phải tỏ ra thông minh. Để người khác biết, tôi cũng thông minh."
Sưu Thần Hào cảm thấy trước mặt mình là một khoảng tối đen.
Thiếu IQ thôi hả?
Trong đầu cô đâu chỉ thiếu IQ, mà chứa đầy nước đen thì có!
[Tiểu thư Ngân Phồn Tinh, thứ lỗi cho tôi báo rằng có một sự thật rất tàn nhẫn, cho dù cô có 1 điểm IQ hay là 3 điểm IQ cũng không phải là chỉ số thông minh của một người bình thường đâu.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...