Dây dắt chó vẫn được Tần Thâm cầm trong tay, nó vừa mới giãy giụa, Tần Thâm đã cởi xích cho nó.
Trời bên ngoài rất lạnh, Trần Mộc Tình gần như vùi mình vào lòng anh, sau đó cô túm cổ áo anh, hôn anh.
Trong bóng tối, đôi mắt anh chất chứa ý cười, tuyệt đẹp, quyến rũ người ta.
Cô nũng nịu nói: “Anh cúi đầu đi.”
Anh còn chưa kịp phản ứng, Trần Mộc Tình đã ôm lấy cổ anh, hôn lên đôi mắt anh, mắt anh rất nhạy cảm, Tần Thâm thấy ngứa nên chợt co lại một chút, nhưng bị Trần Mộc Tình giữ cằm lại.
Sau đó đèn… Sáng.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, đầu óc anh trống rỗng, móng tay Trần Mộc Tình đâm thật mạnh vào da thịt anh.
Anh vẫn đang cúi đầu theo ý cô.
Tần Thâm đứng thẳng dậy, nghiêng đầu thoáng nhìn về phía Thiển Thiển, sau đó anh xoay người, chắn trước mặt Trần Mộc Tình, nói như không có chuyện gì: “Thiển Thiển, lại đây.”
Thiển Thiển vui vẻ chạy tới.
Lục Tư Việt là người đầu tiên phản ứng lại, xoay người gọi một nhóm người: “Quá... Lạnh, quay về thôi!”
Nhóm người đồng loạt quay lại, đẩy nhau đi về.
Giữ thể diện cho hai người.
Thiển Thiển phấn khích chạy tới chạy lui.
Đầu Trần Mộc Tình đập vào lưng anh: “Em muốn giết nó.”
Tần Thâm khẽ cười, xoay người ôm cô, giơ tay vỗ nhẹ sau lưng Trần Mộc Tình: “Sớm muộn gì cũng biết, hay là em nghĩ anh không giải quyết được?”
Trần Mộc Tình hừ nhẹ một tiếng: “Anh còn nói linh tinh nữa là em đánh anh đó. Chẳng qua em sợ... Sợ bố anh không thích em.”
Tần Thâm im lặng một lát: “Không đâu. Huống chi anh không quá thích Chu Thuần Ý, ông ấy cũng cưới về nhà, anh không thích Chu Sơ Tình, ông ấy cũng dẫn đến nhà không ít lần. Cho dù không thích thì vẫn coi như bình đẳng, anh làm chủ được bản thân mình, em biết mà.”
Tâm trạng của Trần Mộc Tình tốt hơn một chút: “Anh thực sự thích em sao?”
Tần Thâm cau mày: “Em đang nói gì vậy?”
Trần Mộc Tình cào tóc: “Không phải… Không phải em nghi ngờ anh… Chẳng qua là… Em cũng không nói được, em muốn hỏi rằng anh thực sự muốn ở bên em mãi mãi như thế này… Là thích ư?”
Tần Thâm không hề do dự: “Đúng vậy.”
Trần Mộc Tình ngẩng đầu nhìn anh: “Cả đời rất dài.”
Tần Thâm gật đầu: “Anh biết.”
Trần Mộc Tình tiếp tục: “Anh còn trẻ…”
Tần Thâm ngắt lời cô: “Anh biết hết, cũng đã nghĩ kỹ rồi. Hay là thực ra em đang do dự?”
Trần Mộc Tình che miệng anh lại, bỗng nhiên cười: “Lễ trước binh sau.”
Tần Thâm: “Hả?”
Trần Mộc Tình giải thích: “Trước tiên hỏi một cách lịch sự, sau này anh đổi ý thì em có thể đánh anh một cách hợp tình hợp lý.”
Tần Thâm khẽ cười: “Được.”
Không biết hai người đứng bao lâu, hình như cũng nói toàn chuyện vô nghĩa, cho đến khi Thiển Thiển gấp đến mức bắt đầu nhào vào hai người, Trần Mộc Tình mới cảm thấy lạnh, cô nhích lại gần anh, nhăn mặt nói: “Em không muốn về, cảm thấy mất hết cả mặt mũi rồi.”
Tần Thâm: “Vậy em đi thẳng về nhà nhé?”
Trần Mộc Tình ỉu xìu: “Về nhà chắc chắn bố mẹ sẽ hợp lực mắng em.”
Tần Thâm: “Tại sao?”
Trần Mộc Tình liếc anh, chỉ vào anh rồi lại chỉ vào chính mình: “Vì ban nãy trông rất giống như em đang ép buộc anh, vốn dĩ bọn họ đã cảm thấy em vừa đe dọa vừa dụ dỗ anh hay gì đó.”
Nụ cười của Tần Thâm càng sâu hơn: “Anh đi giải thích nhé?”
Trần Mộc Tình điên cuồng lắc đầu: “Đừng đừng đừng, càng bôi càng đen, anh giải quyết bố mẹ anh, em giải quyết bố mẹ em, OK?”
Tần Thâm cụp mắt nhìn cô: “OK.”
*
Trên bàn ăn, bầu không khí cực kỳ yên tĩnh.
Lục Tư Việt mở miệng trước: “Hay là… Bàn bạc rồi xác định chuyện kết hôn đi.”
Đầu óc Tưởng Khiết hoàn toàn rối bời, lúc này bà đang giả vờ bình tĩnh, thực ra chuyện này không phải được nghe lần đầu tiên, năm ngoái Lục Tư Việt cũng đã nhắc đến một lần, bà ấy nói Tần Thâm rất nghiêm túc với Tình Tình, thấy hai đứa rất phù hợp, hay là đính hôn trước.
Bà còn chưa hỏi ý của Trần Mộc Tình mà đã từ chối vì cảm thấy bọn họ vẫn còn nhỏ.
Lục Tư Việt không chỉ đồng ý mà còn rất đồng tình, Tưởng Khiết vẫn luôn ngạc nhiên, sau này bà cũng dần dần suy nghĩ cẩn thận, Lục Tư Việt vẫn rất quan tâm đến con trai.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cho nên trong vấn đề này cũng nhìn ra được, Tần Thâm thực sự rất để ý đến Trần Mộc Tình.
Thái độ của Tưởng Khiết với Tần Thâm và Trần Mộc Tình vẫn luôn là tùy duyên, bà luôn cảm thấy hai người không đi được quá lâu, tính cách khác biệt, Trần Mộc Tình cũng không phải người quá chuyên tâm.
Sở dĩ Lục Tư Việt đề cập đến chuyện đính hôn, một là để con trai mình yên tâm, hai là muốn thể hiện một chút trách nhiệm của mình.
Tưởng Khiết từ chối cũng là bày tỏ: Con cái yêu đương thì yêu đương, chia tay cũng bình thường, không cần nhất quyết phải bó buộc hai người lại.
Cách một năm, Lục Tư Việt nhắc lại chuyện cũ, trước mặt người lớn hai nhà, hiển nhiên càng trịnh trọng hơn.
Tư thế vừa nãy, Trần Mộc Tình trông như tên ác bá.
Tưởng Khiết vô cùng chột dạ, nếu bà tiếp tục từ chối thì có vẻ như mình không nghiêm túc, do đó bà tiếp lời: “Thời gian hẹn hò đúng là không ngắn, nhưng vẫn nên hỏi ý kiến của hai đứa nhỏ chứ nhỉ?”
Tần Hạc Khanh cũng bảo: “Có phải hơi vội không?”
Ông Trần như vừa tỉnh khỏi giấc mộng: “Đúng vậy, chúng còn nhỏ mà!”
Lục Tư Việt và Tưởng Khiết lần lượt lườm chồng cũ và chồng của mình, hai người họ lập tức im lặng.
Lục Tư Việt nói: “Không cần hỏi, hai đứa lớn lên cùng nhau từ bé, cũng không tồn tại lý do như chưa đủ thân hay chưa đủ hiểu biết, yêu lâu như thế, nên xác định rồi.”
Bà ấy rất hiểu con trai, anh thoạt nhìn vô cùng dễ nói chuyện nhưng thực ra không thể chấp nhận bất kỳ sự tạm bợ nào đối với những gì đang coi trọng, nhìn là thấy Trần Mộc Tình không thèm kiêng nể gì anh, nếu anh không muốn, chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra.
Tưởng Khiết chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu: “Vậy hôm nào chúng mình gặp riêng nhau nhé!”
Lục Tư Việt: “Được.”
Vì thế chuyện này, cứ xác định như vậy.
Trần Mộc Tình về nhà chờ bị nam nữ hợp lực mắng mỏ, cô đã chuẩn bị sẵn sàng nghe tai này lọt tai kia.
Cô ngồi trên sô pha, ngoan ngoan chờ đợi, hít vào một hơi, rất có tư thế sẵn sàng “tranh biện kịch liệt”, cô chuẩn bị cả trăm lý do để thoái thác chứng minh tình yêu của mình.
Nhưng Tưởng Khiết vào nhà thì chỉ cởi áo khoác rồi liếc nhìn cô: “Trần Mộc Tình, xác định hôn sự cho con rồi, con có ý kiến không?”
Trần Mộc Tình hơi há miệng: “Con và Tần Thâm á?!”
Tưởng Khiết nhíu mày: “Con còn muốn với ai?”
Trần Mộc Tình gãi đầu: “Không, con chỉ muốn xác nhận một chút, mẹ cũng quá đột ngột rồi đó!”
Tưởng Khiết lườm cô: “Đừng có trêu chọc lung tung, người khác thì thôi nhưng Tần Thâm và chúng ta là hàng xóm láng giềng, con khao khát cưỡng ép người ta, bố mẹ người ta nói muốn đính hôn, không đồng ý không phải chứng tỏ con chơi đùa tình cảm của thằng bé à?”
Trần Mộc Tình: “... Lố quá!”
Tưởng Khiết khịt mũi: “Rốt cuộc con có ý kiến không?”
Trần Mộc Tình lắc đầu: “Không có, con cảm thấy tương đối có hại cho anh ấy.”
Tưởng Khiết đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Con khá hiểu mình đấy.”
Trần Mộc Tình đi qua ôm lấy cổ mẹ, nhăn mặt: “Rốt cuộc con có phải con ruột của mẹ không?”
Tưởng Khiết tức giận mà bật cười: “Con phải suy nghĩ cho kỹ, đính hôn là để cho gia đình hai bên một lời giải thích. Trước khi kết hôn con vẫn có quyền lựa chọn, nhưng đính hôn chính là ra mắt với họ hàng bạn bè hai bên, nhưng nếu đính hôn rồi hủy bỏ, họ hàng bạn bè hai bên đều sẽ biết.”
Trần Mộc Tình gật đầu như gà mổ thóc: “Càng nhiều người biết càng tốt, sau này anh ấy không chạy thoát được.”
Tưởng Khiết nhìn cô một lời khó nói hết: “Sao mẹ cứ cảm thấy con gài bẫy Tần Thâm vậy?”
*
Lục Tư Việt và Tưởng Khiết đều là người thuộc phái hành động, rất nhanh đã bàn bạc xong.
Lễ đính hôn được tổ chức trước khi hai người đi học.
Hôm đó là lần đầu tiên Tần Thâm mặc âu phục, thỉnh thoảng Trần Mộc Tình lại phải liếc anh một cái, Đàm Tiêu bóp mặt cô mấy lần: “Được rồi, cậu đó, đã là của cậu rồi, không cần nhìn chằm chằm như thế.”
Trần Mộc Tình xuýt xoa: “Đẹp quá đi mất!”
Trên thực tế, nội tâm của cô đang điên cuồng gào thét: Nhìn kìa mlem quá.
Trên người Tần Thâm có một sự quyến rũ kiềm chế, chính là càng đứng đắn thì càng trông có vẻ không đứng đắn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lý Úc đi ngang qua, anh ta liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Trần Tiểu Hồng, cậu tém tém lại chút đi, không biết còn tưởng rằng cậu muốn ăn thịt người ta đấy.”
Trần Mộc Tình đá anh ta cách khoảng không: “Liên quan đếch gì đến cậu.”
Đàm Tiêu vẫn luôn đưa lưng về phía Lý Úc, toàn bộ quá trình đều không hề quay đầu, dáng vẻ căng thẳng đến độ sắc mặt gần như trắng bệch.
Trần Mộc Tình tinh mắt nhìn thấy được, cô dùng cánh tay hích cô nàng một cái: “Không phải cậu còn suy nghĩ với Lý Úc đấy chứ?”
Đàm Tiêu gần như lùi về sau một bước: “Sao có thể.”
Trần Mộc Tình híp mắt nhìn gần cô nàng, cuối cùng Đàm Tiêu buông vũ khí đầu hàng, bả vai cô nàng cụp xuống, cười hơi mỉa mai: “Tớ nên nghe cậu, cách xa anh ta một chút.”
Trần Mộc Tình dựng thẳng lỗ tai lên hóng hớt: “Hai cậu…”
Một lát sau, cô trừng to đôi mắt: “Cậu đừng bảo với tớ là người bạn trai cậu hẹn hò hồi năm nhất là cậu ta nhé?!”
Đàm Tiêu gật đầu.
Trần Mộc Tình mất một lúc lâu mới tiêu hoá xong được thông tin này, cô truy hỏi hai câu chi tiết, cuối cùng tự làm động tác kéo khóa miệng cho mình: “Tớ giữ nguyên trung lập, không đánh giá nữa. Suy cho cùng tớ cũng đã nói với cậu rằng cậu ta là loại người thế nào, bây giờ tớ thay cậu mắng cậu ta thì có vẻ hơi thừa thãi.”
Đàm Tiêu cười khổ: “Tớ biết, tớ không trách ai cả, chỉ trách tớ đánh giá bản thân quá cao. Không nhắc đến chuyện này nữa, được không?”
Trần Mộc Tình gật đầu.
Lúc lễ đính hôn kết thúc, người lớn hai nhà vẫn đang nói chuyện, Tần Thâm đã dẫn Trần Mộc Tình ra ngoài hóng gió.
“Đêm nay không về, được không em?” Tần Thâm hỏi.
Trần Mộc Tình mới thay lễ phục, toàn thân đau nhức buồn ngủ, nhưng vừa nghe thấy cô lập tức trở nên hăng hái: “Đi đâu?”
Tần Thâm: “Đi đảo Hải Châu? Đi xem mặt trời mọc?”
Đã mấy năm trôi qua, phà đã phát triển thật sự hoàn thiện, họ sẽ không bị kẹt lại ở đó vì trễ thuyền nữa.
Nhưng Tần Thâm vẫn hoài niệm đêm hôm đó.
Không phải do hai người được ở riêng bên nhau, mà chỉ vì đó là nơi mọi việc bắt đầu.
Trần Mộc Tình hơi thất vọng “Ồ” một tiếng: “Nhưng em muốn một chiếc giường.”
Tần Thâm im lặng một lát: “Buồn ngủ à?”
“Vẫn ổn.” Trần Mộc Tình nghiêng đầu nhìn anh: “Muốn ngủ với anh.”
Tần Thâm: “…”
Trần Mộc Tình bị vẻ mặt của anh chọc cười: “Tần Thâm, anh lên thuyền của giặc rồi, không thể đi xuống đâu.”
Tần Thâm bật cười không chút để ý: “Thật không?”
Anh còn mong mà không được.
Trần Mộc Tình gật đầu: “Vậy rốt cuộc chúng mình đi đâu?”
Tần Thâm suy nghĩ một hồi: “Nghe em.”
Trần Mộc Tình lại lắc đầu: “Thôi, vẫn nên nghe anh đi, nếu vẫn nghe em thì đâm ra đầu óc của em toàn là thứ gì đâu.”
Tần Thâm khẽ cười.
Cuối cùng họ cũng không đi đến đảo, Tần Thâm lái xe lên núi, họ định tới đó ngắm mặt trời mọc.
Ngọn núi ở khu danh lam thắng cảnh chưa khai phá hết, đỉnh núi có địa hình bằng phẳng, xung quanh dựng rào chắn đá hoa cương.
Mùa này, thời gian này, nơi đây không có một bóng người nào.
Trần Mộc Tình muốn xuống xe, cô còn chưa kịp kéo tay nắm cửa, Tần Thâm đã khoá cửa xe lại, chỉ mở cửa sổ trời ra một chút.
Anh vươn tay điều chỉnh lại lưng ghế, sau đó duỗi tay: “Lại đây.”
Trần Mộc Tình im lặng vài giây rồi bò tới, lúc ngồi trên người anh, cô không khỏi bật cười: “Anh không sợ người tới à?”
Tần Thâm tắt đèn trần, nhìn cô trong bóng tối, hơi thở của hai người quyện vào nhau.
Anh nói: “Vậy làm sao bây giờ, anh muốn cùng em ngắm mặt trời mọc, cũng muốn khiến em vui vẻ.”
Trần Mộc Tình nhỏ giọng đáp lại anh: “Sao em cứ có cảm giác anh đã ủ mưu từ sớm nhỉ?”
Tần Thâm ôm cô vào lòng, cúi đầu cắn vành tai cô, anh mập mờ nói: “Không quan trọng.”
Thế rồi, Trần Mộc Tình lau cửa sổ ô tô phủ đầy sương giá, cô nằm trên người anh thò đầu nhìn ra ngoài, lúc miệng đắng lưỡi khô bắt đầu cảm thấy khá kiệt sức, đột nhiên cô không phân biệt được rốt cuộc là ai mắc mưu của ai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...