Tần Hạc Khanh đi công tác, quản gia xin nghỉ việc, tài xế có yêu cầu mới được đến.
Tần Thâm ở nhà một mình, anh không còn là đứa trẻ bị cảm giác cô độc cắn nuốt kia nữa, chẳng qua anh chỉ muốn xác nhận xem Trần Mộc Tình có còn thuộc về mình nữa hay không.
Nhưng Trần Mộc Tình nghe được thì bất an dữ dội.
Cô cho rằng anh buồn, một năm gần đây chuyện của bác Tần đã khiến anh mất bình tĩnh, vì thế Trần Mộc Tình cảm thấy đây là một ý tưởng kinh khủng, nhưng cô vẫn gật đầu: “Được.”
Sau khi Tần Thâm về nhà, Trần Mộc Tình như ngồi trên chông suốt nửa tiếng, cô đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để lẻn qua đó mà không làm màu, không bị bố mẹ nghi ngờ.
Tuy da mặt cô dày, nhưng không dày đến mức sắc mặt điềm nhiên như không đến nhà hàng xóm ở qua đêm.
Hơn nữa thực sự quá gần, có loại cảm giác làm chuyện xấu ngay dưới mí mắt.
Cô gọi điện thoại cho Tiếu Tiếu, hỏi cô nàng đang làm gì.
Tiếu Tiếu nói: “Còn có thể làm gì chứ, ở nhà cảm nhận sự ô nhiễm tinh thần.”
Cuộc hôn nhân của bố mẹ Đàm Tiêu chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: Tra tấn lẫn nhau.
Nhưng không ai có thể rời khỏi người còn lại.
Đàm Tiêu nói cô nàng là kẻ xui xẻo bị kẹp ở bên trong.
Trần Mộc Tình nhớ tới bác Tần, nhịn không được cũng thở dài, dường như hôn nhân của mọi người đều rất trắc trở.
Trước kia Tiếu Tiếu thường tới nhà của Trần Mộc Tình ở, nhưng từ xưa đến nay Trần Mộc Tình chưa từng được mời đến nhà cô nàng. Đàm Tiêu đã từng giải thích một cách rất bất lực, cô nàng không muốn bị bạn bè nhìn thấy bầu không khí tồi tệ trong nhà.
Trầm Mộc Tình im lặng một lát, nuốt lời lấp liếm cô định nhờ Đàm Tiêu nói lại, nhân tiện trò chuyện vài câu về tình hình gần đây.
Đàm Tiêu không tái hợp lại với bạn trai cũ, cũng không ở bên Tưởng Tự, cô nàng vẫn mãi độc thân, nhưng thỉnh thoảng Tưởng Tự sẽ hẹn cô nàng, đôi khi Đàm Tiêu sẽ đi, đôi khi thì không. Bây giờ cô nàng thực sự trở nên hướng ngoại ở trường đại học, lên sân khấu không hề căng thẳng, sẽ ăn cơm cùng chàng trai có cảm tình.
Sự thay đổi này không cần cô nàng nói ra, Trần Mộc Tình có thể cảm nhận được qua lời nói của cô nàng.
“Dạo chơi giữa những bụi hoa quả nhiên rất vui.” Tiếu Tiếu nói.
Trần Mộc Tình vẫn hơi tò mò: “Tớ rất muốn biết bạn trai cũ của cậu là thần thánh phương nào.”
Tiếu Tiếu thường nhấn mạnh rằng mình rất vui, nhưng điều đó lại khiến cô hơi nghi ngờ, luôn cảm thấy cô nàng vẫn bị bạn trai cũ ảnh hưởng.
Đàm Tiêu cười: “Tớ đã sắp quên anh ta rồi.”
Trần Mộc Tình hoài nghi hỏi: “Thật không?”
“Ừ.”
Cúp mày, Trần Mộc Tình tiếp tục như đứng trên chông, cuối cùng cô gọi điện thoại cho Bạch Băng Băng, hỏi đêm nay cô ấy làm gì.
Bạch Băng Băng thật sự đủ chung thủy, người vẫn còn ở Hẹn Hò Paris, cũng lại nhiệt tình mời cô đi chơi lần nữa.
Trần Mộc Tình từ chối, nhưng vẫn nhờ vả cô ấy: “Đêm nay mình có chút việc, nói với mẹ đến chỗ cậu chơi, nhỡ mẹ mình gọi điện thoại cho cậu, thì cậu bảo bạn bè tụ họp…”
Bạch Băng Băng ngắt lời cô: “Được được được, không cần nói nhiều như vậy, việc này mình làm nhiều rồi, giao cho mình, cậu yên tâm đê.”
Nói xong cô ấy còn hỏi một cách bỉ ổi: “Tên cún nào đấy?”
Trần Mộc Tình khoe khoang: “Đưa đến chỗ cậu có lẽ có thể làm đầu bảng đó.”
Bạch Băng Băng: “Wow.”
*
Tần Thâm đút tay vào túi, lúc nhận được tin nhắn cô bảo anh mở của, anh lập tức đứng dưới hiên nhà đợi cô, trên người anh chỉ mặc một chiếc áo lông và quần bo ống, có vẻ hơi phong phanh.
Màn đêm u tối, xung quanh lặng yên không tiếng động, chờ đợi là một chuyện khó chịu.
Không thể nói mình đang suy nghĩ cái gì, đầu óc rối bời, loạn tùng phèo, không hiểu nổi lý do.
Anh vừa mới ngồi ngẩn ngơ trong phòng khách, nghĩ đến nhiều chuyện, xa đến lúc còn nhỏ, khi học mẫu giáo, Trần Mộc Tình thích ngồi bên cạnh anh, dường như cô mắc chứng tăng động, không yên phận. Lúc anh ngủ Trần Mộc Tình còn buộc tóc cho anh, anh tức giận đến mức hôm sau đã đi cắt tóc húi cua.
Từ nhỏ suy nghĩ của cô đã rất sinh động, đầu óc cũng linh hoạt, có rất nhiều ý tưởng, vài phút có thể xoay mấy vòng.
Một giây trước còn tức giận vì anh không cho cô chép bài tập, giây tiếp theo đã dán vào cánh tay anh, hỏi anh có thể giúp cô làm bài tập không. Lúc hung dữ lên giống như một ác bá, nhưng khi làm nũng lại rất đáng yêu.
Cô có thể dễ dàng chiếm được tình cảm của người khác, hình như đó là năng lực bẩm sinh của cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Có một lần cô ở nhà anh, rất nhiều người lớn đang cùng nhau dùng bữa tối, đột nhiên cô ôm lấy vai anh hôn lên mặt anh, dì Tưởng Khiết sợ hãi đến mức nói chuyện run cầm cập: “Này này này con làm làm gì đấy, Trần Mộc Tình.”
Người lớn khác thì cười, anh đã quên mất lúc ấy mình có cảm giác gì.
Có lẽ có hơi bối rối, thậm chí còn có phần bất lực.
Nhưng cảm xúc sẽ thay đổi, sau này lớn hơn một chút, hồi tưởng lại cũng chỉ cảm thấy buồn cười.
Mà hiện tại nhớ lại thì tim đập nhanh hơn vài phần.
Lòng người là một thứ rất phức tạp, yêu hận không cố định, cho nên thay đổi hết lần này đến lần khác.
Yêu thì muốn nó sống, hận thì muốn nó chết, đâu đâu cũng có.
Dường như chưa bao giờ Tần Thâm phải xử lý việc như vậy, anh rất ít khi bộc lộ cảm xúc, cho dù là tình yêu, tình bạn hay tình thân, anh đều có thể đặt mình ra ngoài, đặt ở vị trí của một người ngoài cuộc, nhẹ nhàng thoải mái, nhưng một khi rơi vào, anh không thể nào thoát ra một cách tử tế.
Con người một khi động lòng sẽ trở nên yếu ớt, sẽ sợ hãi mất đi, sẽ lo được lo mất.
Những thứ anh muốn có được trong cuộc đời rất ít, chỉ cần một bàn tay là có thể đếm ra.
Nhưng chúng đều không có kết quả tốt.
Anh đã từng mong bố mẹ có thể ở bên nhau mãi mãi, luôn sống cùng anh, nhưng bọn họ vẫn tách ra.
Anh hy vọng sau khi bọn họ rời khỏi nhau vẫn có thể hạnh phúc, anh vẫn có thể có tình thương hoàn chỉnh của cả bố lẫn mẹ, nhưng anh vẫn không mấy hạnh phúc như cũ, ở nơi của cả bố và mẹ, anh đều không tìm thấy cảm giác thân thuộc.
Anh chưa bao giờ biết cách đối mặt với sự mất đi.
Anh cũng không muốn mất đi.
Nhưng Tần Thâm biết rằng mỗi người đều có quyền lựa chọn, đều có tư cách theo đuổi hạnh phúc, nếu Trần Mộc Tình chọn người khác, dường như anh cũng không thể làm gì để ngăn cản.
Nhưng nếu bảo anh chúc phúc, anh cũng không làm được, anh vẫn chưa thể tưởng tượng được có một ngày cô sẽ thích người khác.
Trần Mộc Tình có tật giật mình, chỉ trong vài bước ngắn ngủi mà cô đã dùng kỹ năng diễn xuất và điều tra suốt cả đời mình, trái tim cô đập bùm bụp, xác nhận vài lần rằng camera giám sát trong sân đã tắt, cô gần như cúi người chui vào nhà anh, sau đó không kịp nói gì đã lôi anh vào trong.
Đến phòng khách, Trần Mộc Tình cũng không cho anh bật đèn, khẽ lặng lẽ tiến vào phòng ngủ, tiếp đó cầm điểu khiển từ xa đóng rèm lại trước.
Sau khi làm mọi việc xong xuôi, cô lại chạy tới khóa cửa, vẫn cảm thấy không yên tâm, cô tựa lưng vào cửa rồi nhỏ giọng hỏi: “Trong nhà thật sự không có người à? Sẽ không đột nhiên trở về chứ?”
Bị phát hiện, cái mặt dày của cô cũng không biết thả đi đâu.
Tần Thâm thấy cô bận rộn thì không khỏi cảm thấy buồn cười, anh đi qua cúi người bế cố lên, sau đó thả lên giường.
“Không đâu.” Anh nói.
Lúc sợ bóng sợ gió, Trần Mộc Tình không cách nào tập trung, ngay cả khi anh hôn cô cũng không phản ứng, ngón tay chỉ nắm chặt vạt áo anh, nhỏ giọng oán trách: “Anh chú ý chừng mực tý đi!”
Tần Thâm mơ hồ “Ừm” một tiếng, anh hỏi cô: “Không muốn anh chạm vào em à?”
Hơi thở của Trần Mộc Tình vẫn hơi dồn dập, tim đập nhanh vô cùng, cô lắc đầu: “...Cũng không phải.”
Anh bảo “Ừ” rồi tiếp tục hôn cô, đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra, quen thuộc tìm cô, lúc đầu tay anh đặt trên eo cô, sau đó từ từ trượt lên giữ lấy cổ cô.
Anh lùi lại một lát, hơi thở nóng rực: “Như vậy được chứ?”
Trần Mộc Tình: “...”
Anh hôn cằm, xương quai xanh của cô, môi để trước ngực cô: “Như thế này thì sao?”
Trần Mộc Tình vẫn im lặng, hoang mang trước sự khác thường của anh, một lát sau cô mới xoay người đè anh xuống: “Dứt khoát đi, hỏi nữa là em mắng người đấy.”
Tần Thâm nặng nề chăm chú nhìn cô, Trần Mộc Tình đang cởi quần áo của anh, lúc cô đẩy toàn bộ áo của anh lên, cô không thể kiềm chế mà mỉm cười.
Vì vậy anh cũng cười.
*
Lần đầu tiên Trần Mộc Tình mặc quần áo chỉnh tề khi kết thúc.
Tần Thâm nắm cổ tay cô: “Em phải đi à?”
Lông mày anh nhíu lại, xuất hiện sự trống rỗng rất lớn vì động tác của cô, sự mất mát không thể lấp đầy này dường như không đáy, bởi vậy dục vọng lại bị kích thích.
Chỉ muốn chiếm hữu mãi mãi.
Anh hơi ngồi dậy, kéo cô vào trong lòng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trần Mộc Tình cảm thấy hôm nay Tần Thâm hết sức dính người. Cô vỗ mặt anh, nhích lại gần ngậm lấy cánh môi anh, cô mở to mắt nhìn thấy đôi mắt bướng bỉnh và mịt mù của anh, không biết vì sao bỗng nhiên bản thân lại mềm lòng. Cô ngồi lên người anh, luồn tay dưới nách anh rồi đánh thẳng vào người anh, lỗ tai kề sát cổ anh, nhẹ nhàng cọ hai cái: “Từ bỏ đi! Ngủ một lát? Tim em sắp nhảy đến cổ họng rồi, mức độ kích thích không thua gì yêu đương vụng trộm.”
Tần Thâm khàn giọng: “Không ai đến đâu.”
Cô nói: “Hôm nay anh dính người quá đấy!”
Tần Thâm ôm cô: “Hôm nọ anh mơ một giấc mơ, mơ thấy em thích người khác, anh cảm giác như một lời ám chỉ gì đó.”
Giọng anh trầm thấp, như thể lời nỉ non giữa đôi tình nhân, không chút để ý, nhưng lại làm người ta lo lắng.
Trần Mộc Tình vẫn nằm trên người anh, có lẽ do sự ấm áp quá đủ, hoặc vừa mới vận động xong, cô cảm thấy rất nóng, nhịn không được lùi lại một chút, còn chưa cử động, cô đã bị anh đè lại, ôm chặt hơn.
Anh thấp giọng nói: “Đừng đi.”
Trần Mộc Tình lại nằm xuống, sống mũi của cô đập vào xương quai xanh của anh, đau đến mức ứa cả nước mắt. Cô cắn vào thịt anh để trả thù, răng nanh nhọn đâm vào da anh, nếm được một xíu vị máu tươi, cô sợ giật cả mình, giơ tay lên lau, vừa ngẩng đầu đã thấy anh cúi mặt nhìn cô chằm chằm, anh nhìn cô nhưng không ngăn cản, cũng không phản ứng, giống như con cá mặc người ta xâu xé.
Hừ, giả vờ đáng thương chứ gì!
Mánh khóe nhỏ của đàn ông, nhưng Trần Mộc Tình vẫn bị anh nhìn đến mức vô cùng chột dạ, không hiểu sao cô có cảm giác như mình làm điều gì đó khiến anh tổn thương, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không có, vì thể chỉ có thể quy là do tâm tư nhạy cảm của người đàn ông.
Cô thì thầm vào tai anh: “Ngay cả anh em còn không hiểu được, em không có hứng thú với người đàn ông khác.”
Tần Thâm ngước mắt: “Thật à?”
Trần Mộc Tình gật đầu, muốn đi lấy povidone lau cho anh, lại bị anh túm lại.
Giọng anh nghiêm lại: “Em đi đâu?”
Trần Mộc Tình thở dài: “Em đi lấy povidone để khử trùng cho anh.” Lần đầu tiên cô cảm thấy Tần Thâm còn có mặt như thế này, từ nhỏ đến lớn, mặc dù cô có thể nói tính tình Tần Thâm lạnh lùng, không quá thân thiện, không quá có hứng thú với bất cứ thứ gì.
Anh rất ít khi bộc lộ cảm xúc, bất kể lúc nào, lý trí đều lớn hơn tình cảm, không vui cũng giấu ở trong lòng.
Hôm nay anh thực sự khác thường.
Tần Thâm vẫn không buông tay như cũ: “Không cần.”
Trần Mộc Tình: “...”
Cô hít sâu một hơi, sau đó bỗng nhiên bắt đầu cởi quần áo: “Anh nói anh vẫn muốn không phải là được rồi sao, không cần phải vòng vo như thế.”
Tần Thâm muốn nói không, nhưng cơ thể lại phản ứng nhanh hơn cả miệng, vì vậy cãi lại thì có vẻ hơi thừa.
Trần Mộc Tình vẫn đang hỏi anh: “Rốt cuộc hôm nay anh sao thế?”
Tần Thâm muốn nói gì đó nhưng không nghĩ ra, có điều anh thỏa mãn với sự đụng chạm của cơ thể, dục vọng nguyên thủy nhất.
“Không sao, nhớ em thôi.”
“Anh sến sẩm quá đi.”
Hôm nay anh không săn sóc cho lắm, Trần Mộc Tình khóc rất nhiều lần, vừa khóc vừa đá rồi cắn anh, cuối cùng lật lại đè lên anh bắt nạt anh, bắt nạt đến cuối cùng không ai có sức nữa. Hai người dựa vào người nhau, mồ hôi ướt dầm dề, hơi nóng bốc hơi không ngừng, lúc miệng đắng lưỡi khô, cô sai anh đi lấy nước.
Khi anh đi lên cô đã ngủ say, cả người cuộn tròn, dường như vẫn còn giận nên nhăn mặt lại, anh ôm cô lên, đút cho cô chút nước, sau đó đứng ngoài ban công hứng gió một lát.
Nơi bị cô cắn trên người nóng rát hơi đau, anh mặc kệ, tựa như có thể đạt được khoái cảm cực hạn từ nỗi đau này.
Bên ngoài lại có tuyết rơi.
Bông tuyết li ti bay lơ lửng, anh duỗi tay ra đón lấy một bông, nó vừa rơi vào lòng bàn tay anh đã hóa thành vô hình, chỉ còn một chút lạnh lẽo sót lại, anh cũng không biết mình đang làm gì, vì thế cười tự giễu.
Thời điểm anh quay lại toàn thân lạnh cóng, chui vào trong chăn ôm lấy cô, cô cau mày, không có tí sức lực nào đẩy anh ra, do không đẩy nổi nên cô nghiêng đầu ngủ tiếp.
Anh nắm lấy chân cô, chậm rãi xoa bóp, sợ cô tỉnh dậy sẽ đau.
Có lẽ cô cảm thấy không dễ chịu nên quay đầu lườm anh, nâng tay lên đập vào cổ anh: “Nếu còn không ngủ thì em sẽ đánh anh đấy!”
Tần Thâm cười: “Được.”
Ngủ ngon, mơ đẹp, đừng rời xa anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...