Trời cuối cùng cũng đã có chút nắng ấm sau cơn bão tuyết ngày hôm qua, vì sáng nay Chu Tiểu Đồng đã hứa sẽ cùng Trần Dao đi mua một ít vật dụng cá nhân, nên chị ấy quyết định sẽ đóng cửa tiệm hoa một buổi.
Lúc này hai người đi đến đâu đều nhận được lời chào từ những người xung quanh, có lẽ từ nhỏ Trần Dao đã sống với bọn buôn người, còn sau này khi bị bán đi thì chỉ biết ở mãi trong Lục trạch, đây có thể xem là lần đầu tiên cô nhìn thấy được xã hội và không khí xung quanh nơi này.
Chu Tiểu Đồng đi đến đâu đều giới thiệu rằng cô là em gái của chị ấy, hiển nhiên mọi người ở đây cũng rất thân thiện và nhiệt liệt chào mừng cô.
Ngay sau khi mua xong vài vật dụng thì Chu Tiểu Đồng lại đưa cô đến chợ, lúc này chị ấy cũng chỉ định mua một ít trứng và một ít rau cải thôi, vì đơn giản là Chu Tiểu Đồng không biết nấu ăn.
Thấy chị ấy lựa chọn mà Trần Dao cũng phải lên tiếng, sau đó là nhường sân khấu cho Trần Dao trổ tài.
Lúc này người bán cũng phải tấm tắc khen:
- Cô gái này nhìn còn nhỏ nhưng giỏi thật đấy.
Bình thường chắc hay nấu ăn lắm đúng không?
- Vâng ạ, bình thường ở nhà cháu cũng thích nấu ăn lắm.
Chu Tiểu Đồng đương nhiên cũng kinh ngạc, nhưng sau đó thì cũng còn kinh ngạc hơn khi biết rằng Trần Dao từ năm mười mấy tuổi đã phải đến nhà người ta làm hầu gái, nghĩ đến tuổi thơ cơ cực và cơ nhỡ của cô thì Chu Tiểu Đồng càng thương hơn.
Về đến nhà thì cũng có vài đồ vật được vận chuyển đến, rất nhanh thì phòng của Trần Dao đã ra dáng một phòng ngủ rồi.
Ở trong bếp thì Trần Dao cũng tất bật để chuẩn bị bữa ăn, còn Chu Tiểu Đồng ở bên ngoài thì cũng tranh thủ mở cửa bán hoa.
Lúc này thì hoa sớm được giao tới, người giao hoa là một nam thanh niên, độ tuổi chắc tầm hai mươi ba, khi thấy Trần Dao thì anh chàng đó liền đứng hình một chút, lúc này thì Chu Tiểu Đồng liền lên tiếng trêu chọc:
- Hạ Minh à, thu cái ánh nhìn háo sắc của cậu lại đi.
Em gái của tớ đó, đừng có nhìn nữa.
- Chu Tiểu Đồng, từ khi nào cậu có em gái xinh đẹp như vậy? Sao không giới thiệu sớm.
- Biến biến biến, nhanh biến đi, đừng dọa em gái sợ nữa.
Đương nhiên Trần Dao biết hai người họ chỉ là đang đùa thôi, nên cũng mỉm cười nhìn về phía anh chàng kia.
Lúc này thì Chu Tiểu Đồng mới giới thiệu rằng anh ấy tên là Hạ Minh, bằng tuổi với Chu Tiểu Đồng, là bạn học cũ, sau này là đối tác.
Gia đình của Hạ Minh là trồng hoa, cho nên giá hoa ở đây khá rẻ, nhưng chất lượng thì cực kỳ tốt.
- Chào anh, em là Trần Dao, hi vọng được anh giúp đỡ ạ.
- Chào em, anh là Hạ Minh, rất vui khi gặp em.
Sau khi chuẩn bị xong thì cửa hàng hoa bắt đầu hoạt động.
Cũng chẳng biết là do vận khí tốt, hay là do nhan sắc của Trần Dao đỉnh cao, cô chỉ là bước ra khỏi cửa tiệm một chút, cầm lấy vài bông hoa để cắm lại thì đã có rất nhiều anh chàng chạy đến để mua hoa.
Hôm nay có thể xem là ngày đông khách nhất từ trước đến giờ.
Mãi cho đến giờ ăn trưa thì Chu Tiểu Đồng mới có thể ngồi nghỉ một chút, chị ấy lại nhìn về phía của Trần Dao nói:
- Sau này chắc chị sẽ xây một cái nhà nhỏ ở trước cửa tiệm, sau đó cho em vào đó ngồi.
Việc của em chỉ cần ngồi thôi, còn lại để chị lo.
Dao Dao à, vận khí em tốt thật đó.
- Chị nói quá rồi, là do hoa chị đẹp, giá thành lại còn rẻ hơn chỗ khác, nên mới được lòng khách thôi.
Sau một màn chị khen qua, em khen lại thì hai người cũng nhanh chóng dùng bữa.
Mỗi món mà Trần Dao nấu đều rất thơm, đặc biệt là rất ngon nữa, ăn một miếng là Chu Tiểu Đồng phải khen một câu.
- Thật là ganh tỵ quá đi, sao trên đời này lại có người con gái vừa xinh đẹp, giỏi giang lại còn nấu ăn ngon như vậy chứ? Anh chàng nào cưới được em là phúc ba đời nhà anh ta đó.
Dao Dao, em xuất sắc như vậy thì phải chảnh lên nha em, đừng vội mà đồng ý kết hôn.
Trần Dao nghe theo cũng chỉ biết cười mà thôi, hiện tại cô chưa nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn, hay thậm chí là một mối quan hệ hẹn hò nào đó.
Tuy nhiên, cô bây giờ lại lo lắng cho anh, không biết hôm nay anh có dậy sớm không, đã ăn sáng chưa, đã đi làm không...!Hay là anh lại bỏ bữa nữa rồi.
Chu Tiểu Đồng nhìn thấy Trần Dao thất thần liền nói:
- Sao vậy Dao Dao? Em suy nghĩ gì vậy?
- Dạ không có gì đâu ạ.
Nhưng Chu Tiểu Đồng liền bĩu môi một cái, sau đó nói:
- Đừng hòng qua mắt chị, nhìn dáng vẻ này của em chắc chắn là lo cho người yêu rồi.
Nói ra đi, em yêu anh chàng nào rồi à?
Dù muốn chối, nhưng Trần Dao cũng không giấu được nét mặt của bản thân, cuối cùng thì cô cũng gật đầu.
Sau khi đem chuyện tình cảm giải bày cho Chu Tiểu Đồng nghe xong thì cô lại thấy rất nhẹ lòng, còn Chu Tiểu Đồng thì cũng chỉ biết thở dài, nói:
- Phân biệt giai cấp chính là như vậy.
Thôi thì cứ mặc kệ đi, đợi qua mấy tháng nữa thì sẽ quên thôi, hơn nữa ở đây cũng có rất nhiều anh chàng tốt, chị sẽ giới thiệu cho em sau nha.
- Em không cần đâu mà chị Tiểu Đồng.
- Đừng ngại, đừng ngại, chị chắc chắn sẽ giúp em quên người đó nhanh thôi!
#Yu~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...