Lúc này Tống Dao thật sự có chút bối rối không biết làm gì, hiển nhiên Lục Nam Trấn cũng không thể nào bỏ mặc vợ mình được rồi, anh liền nhẹ nhàng để cô ngồi ở trong lòng, rồi dịu dàng hôn lấy môi của cô.
Tựa như đã bắt được bài của nhau thì Tống Dao cũng chỉ biết nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn của anh, bắt đầu từ dịu dàng sủng nịnh, sau đó là chiếm hữu không thôi. Vốn dĩ cô cũng hiểu con người của Lục Nam Trấn có tính chiếm hữu rất cao, nhưng chẳng hiểu tại sao cô lại rất thích cái tính này của anh… Chắc có lẽ từ nhỏ chưa từng cảm nhận được tình yêu nên khi được một người nâng niu, chiều chuộng đã làm cho Tống Dao rung động. Và cũng thật may rằng anh cũng đã rung động giống như cô.
Sau khi hôn đã đời thì Lục Nam Trấn cũng bị dục hỏa đốt người, ban đầu là anh tính trêu chọc Tống Dao một chút, để cho cô vợ nhỏ của mình khó chịu, nhưng hôn nhau một lúc thì người khó chịu lại là anh, đây chẳng phải là tự lấy đá đập vào chân mình sao? Đúng là quả báo mà!
Có lẽ Tống Dao biết anh đã không nhịn được nữa liền đẩy anh xuống, bàn tay dịu dàng giúp anh cởi áo choàng ra, sau đó thì cũng nhẹ nhàng mân mê cơ thể của anh. Trước kia cô không quan sát kĩ nên không nhận ra, hóa ra thì cơ thể của Lục Nam Trấn thật sự khiến người ta thèm khát đó chứ, thảo nào Đàm Tuyết Du bám lấy mãi không buông cũng là có nguyên do.
Để tăng cảm giác kích thích thì Tống Dao chỉ nhẹ nhàng hôn lên môi anh, sau đó là cổ của anh rồi lại hôn lên ngực của anh. Từng nơi mà cô chạm qua đều như đang thêu đốt, cảm giác của Lục Nam Trấn bắt đầu nóng ran hết cả lên, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà để cô nằm bên dưới mình, nhưng đương nhiên anh cũng sợ sẽ đè lên bụng của cô nên đã đặt thêm một cái gối mềm ở dưới lưng cô, còn bản thân thì lại không dám cúi sát người.
Trong lúc thân thể bị lửa dục thêu đốt thì Tống Dao lại cố ý nhỏ giọng nói:
- Thiếu gia, anh không tiếp tục nữa sao?
Đầu óc của Lục Nam Trấn trực tiếp bị hai từ “Thiếu gia” làm cho mất lý trí, anh thật sự không chịu được sự cám dỗ ngọt ngào này mà. Hư rồi, vợ anh thật sự bị Lý Giai Thù dạy hư rồi!
Một lúc sau đó thì cơ thể của cả hai người cũng đã hòa vào làm một, Tống Dao thì chỉ chạm nhẹ lên ngực anh, gương mặt nhỏ nhắn cũng đã đỏ lên không ích, còn Lục Nam Trấn thì lại vuốt nhẹ bụng của cô, quả nhiên là vợ anh thì lúc nào cũng tuyệt vời cả.
- Thiếu gia… Thiếu gia…
Giọng nói ủy mị của Tống Dao thật sự làm cho Lục Nam Trấn bị kích động, anh càng lúc càng khó khống chế bản thân hơn, ngay lúc miệng nhỏ kia định gọi thêm một tiếng thì anh đã ôm lấy cơ thể của cô ngồi dậy, sau đó là hôn lấy môi nhỏ của cô. Tống Dao cũng biết ý mà choàng ôm qua cổ của anh, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn nóng bỏng đó.
Lúc này thì cô thật sự sắp không nhịn nổi nữa rồi liền cố gắng đẩy anh ra, gương mặt cũng có chút khó khăn, nói:
- Thiếu gia… Thiếu gia… Em không được… Dừng một chút… A…ưm… Dừng đã… Thiếu… Thiếu gia…
Nhưng Lục Nam Trấn làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này chứ, anh không chỉ không có ý định dừng lại mà còn điên cuồng hơn một chút, lúc này anh cũng có chút sợ là sẽ ép bụng của cô, nên một giây sau đã ôm cô để cô ngồi lên người mình, không chỉ thế mà anh còn cố ý không động nữa, nhẹ nhàng nói:
- Vợ à, tới em rồi đó.
- Thiếu gia… Anh xấu quá đi.
Chỉ là hai chữ “Thiếu gia” đơn giản thôi nhưng cũng đủ để Lục Nam Trấn cảm thấy bứt rứt rồi, ngay lập tức anh cũng không Tống Dao tự mình vận động nữa mà để anh làm tất. Lúc này đầu óc của Tống Dao thật sự trống rỗng rồi, cô cũng không biết bản thân nên làm gì nữa, chỉ biết mặc kệ cho Lục Nam Trấn muốn làm gì thì làm.
- Dao Dao, nếu em còn gọi anh là thiếu gia nữa thì đêm nay em chết chắc rồi!
Nhưng Tống Dao thật sự không cố ý, chỉ là lúc trước cô gọi nhiều, nên thành ra cũng có chút quen rồi. Bất chợt lúc này thì Tống Dao lại cố ý thì thầm vào tai của anh, giọng nói nỉ non:
- Chồng à… Chồng ơi…
Vốn dĩ Lục Nam Trấn đã có thể khống chế bản thân rồi nhưng cái gọi này còn làm cho anh thấy bứt rứt trong người hơn, da đầu cũng có chút tê rần, nơi hạ bộ cũng không nhịn được mà có chút quá khổ. Hiển nhiên Tống Dao cũng cảm nhận rồi, cô ngay lập tức ngồi thẳng người dậy, còn đưa tay đánh anh một cái, bức xúc nói:
- Rõ ràng em không gọi thiếu gia mà. Sao anh… Sao anh lại còn to ra… Không đúng… Anh lừa em!
Lục Nam Trấn thật sự cũng chỉ biết cười trừ chứ nói gì giờ? Vợ anh nói đúng quá đâu có cãi được, đến mức này rồi thì Lục Nam Trấn cũng nhẹ nhàng ôm vợ Tống Dao vào lòng, còn dịu dàng hôn lên trán của cô, sau đó nhỏ giọng, nói:
- Anh yêu em, Dao Dao.
Tống Dao vốn dĩ còn đang ấm ức nhưng nghe thấy câu này cũng đã mềm nhũn hết cả người, sau đó cô cũng đáp lại anh bằng một nụ hôn, rồi nói nhỏ:
- Em cũng yêu anh… Chồng à…
Quả nhiên sau câu nói đó thì Tống Dao lại kích thích sự ham muốn của Lục Nam Trấn! Cả đêm hôm đó anh tựa như con hổ đói mà vồ lấy con mồi, còn Tống Dao bé nhỏ thì lại bị anh ăn một lần, một lần rồi lại một lần, cứ như thế mà thiếp đi trong vòng tay của Lục Nam Trấn.
Buổi tối đó thì Lục Nam Trấn cảm thấy bản thân rất may mắn… Vì anh yêu cô vừa đúng lúc cô cũng yêu anh.
- Dao Dao, cảm ơn em… Vì tất cả!
[HOÀN CHÍNH VĂN]
#YU~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...