Đến khi mọi người đều đã lên toa của xe lửa thì Đàm Tuyết Du mới chịu im miệng, chứ từ nãy đến giờ cô ta nói chuyện thật sự là quá nhiều, nhiều đến mức Lục Nam Kỳ còn phải dùng tai nghe chống ồn để bịt tai lại, Lục Nam Trấn và Trần Dao thì chọn một chỗ ngồi rất xa, chỉ có duy nhất người bạn thân của mọi nhà là Lý Giai Thù vẫn ngồi cạnh cô ta.
Đàm Tuyết Du nói một câu thì Lý Giai Thù cũng đáp lại một câu, nhưng nếu như bây giờ Đàm Tuyết Du có thể nghe thấy tiếng lòng của Lý Giai Thù thì chắc cô ta sẽ khóc ròng mất thôi.
Vì hiện tại họ đang ở trung tâm thành phố Nam Thành, mà nhà tổ Lý gia lại nằm ở cách xa chỗ này khoảng chừng hai giờ đồng hồ đi xe lửa nữa, nên Lục Nam Trấn đã cố ý chọn lấy một chiếc áo khoác bông kê phía dưới, rồi mới để Trần Dao ngồi nghỉ trên nó, có lẽ anh sợ ghế trên tàu lửa cũng không mềm, lỡ đi quá lâu thì cô lại ê hết người thì anh xót lắm.
Sau gần hai tiếng đồng hồ thì chiếc tàu lửa mà họ ngồi cuối cùng cũng đã gần đến ga rồi. Nhưng sau đó thì Trần Dao lại nói là muốn đi vào nhà vệ sinh một chút, có lẽ Lý Giai Thù đã nói đến lúc hành động, vì thế nên Lục Nam Trấn cũng nhẹ nhàng đưa cho cô một túi đen nhỏ.
Quả nhiên ngay sau khi Trần Dao đi không bao lâu thì Đàm Tuyết Du cũng đã viện cớ đau bụng và muốn vào nhà vệ sinh, đến mức này thì Lục Nam Kỳ và Lý Giai Thù liền nhanh chân bước đến trước cửa nhà vệ sinh để thám thính tình hình, còn Lục Nam Trấn thì có chút lo lắng, mặc dù họ đã có chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng lỡ như có chuyện gì bất trắc thì phải làm sao đây?
Còn ở chỗ của Trần Dao thì sau khi vào nhà vệ sinh theo lời của Lý Giai Thù, cô cũng lấy từ trong túi đen kia ra một bịt máu giả, rồi còn ngoan ngoãn làm theo lời của Lý Giai Thù là gắn bịt máu giả đó ở trong chân váy, đến lúc này thì cô mới bước ra.
Hiển nhiên Trần Dao không quá ngạc nhiên khi Đàm Tuyết Du xuất hiện ở đây, cô ta dường như còn đang chờ cô nữa kìa, với dáng vẻ tiểu nhân đắc chí như Đàm Tuyết Du thì chắc chắn là đã chuẩn bị xong kế hoạch rồi. Đến đây thì cô ta lại chủ động bước đến chỗ của Trần Dao, nhưng cô ta tiến một bước thì Trần Dao lại lùi một bước, còn nhíu mày nhìn cô ta, nói:
- Chị muốn gì?
- Muốn gì? Trần Dao à Trần Dao, tôi thật sự không hiểu cô sống kiểu gì mà lại không được lòng mọi người đấy. Cô xem, An Tương không thích cô, Hạ Mạnh Chi không thích cô, đến người như Lý Giai Thù cũng không thích cô… Với dáng vẻ bây giờ của cô thì cứ như một con đỉa đói bám lấy chân hạc vậy.
Đột nhiên Trần Dao có chút nhíu mày, ủa khoan đã… Hạ Mạnh Chi lại là ai nữa vậy? Sao cô không biết người này? Hơn nữa chị Giai Thù nói người ngỏ ý này cho Đàm Tuyết Du là chị ấy kia mà? Nhưng nếu như hôm đó Lý Giai Thù đến gặp Đàm Tuyết Du thì chắc hẳn cô ta phải nhớ mặt chứ… Hay là chị ấy thuê người khác? Cũng chỉ có thể là vậy thôi.
Nhưng theo như kịch bản ban đầu thì Trần Dao bây giờ phải tỏ ra mạnh mẽ và đanh đá hơn một chút, sau đó cô liền ngay lập tức nở một nụ cười nhạt, rồi nhìn lại Đàm Tuyết Du, nhẹ nhàng nói:
- Vậy thì sao nào? Ít nhất thì Lục Nam Trấn vẫn thích tôi.
- Cô… Không biết xấu hổ sao! Tại sao cô không buông tha cho anh Nam Trấn chứ, cũng vì cô mà anh ấy thà quyết tâm từ bỏ quyền thừa kế của Lục gia, nếu không tại cô thì bây giờ anh ấy đã đường chủ của Lục gia rồi!
- Tại vì tôi thích, chị làm gì được tôi nào? À đâu… Phải nói là tại vì Lục Nam Trấn thích tôi, tôi cũng đâu phản kháng được.
Dừng một chút thì Trần Dao còn đưa tay vuốt vuốt bụng của mình, sau đó liền cười rất mãn nguyện, nói:
- Hơn nữa tôi bây giờ đang mang trong mình cốt nhục của Lục gia. Cho dù mẹ của Nam Trấn không thích tôi thì sao chứ? Bà ấy cũng không thay đổi được việc tôi có con của Nam Trấn.
- Vô sỉ! Hạ tiện! Khốn nạn! Cô là đồ khốn nạn, chính cô đã phá hoại tiền đồ của Nam Trấn, cô đi chết đi!
Ngay lúc này thì Đàm Tuyết Du liền hùng hổ xông đến, tuy nhiên thì cô ta chỉ vừa mới nắm lấy tay của Trần Dao thôi thì đã bị Trần Dao giữ lại, sau đó còn cố ý lấy một cái đinh ghim gắn ở cổ tay của ta, đến khi hai người xảy ra xô xát thì Trần Dao lại nhanh chóng kéo cổ tay của Đàm Tuyết Du xuống dưới chân của mình. Vừa hay ghim cài áo lại làm vỡ bịt máu ở dưới chân, sau đó cô còn thành thuận lấy lại ghim cài áo rồi cố ý cho Đàm Tuyết Du đẩy cô ngã xuống sàn.
Lúc này thì bịt máu đã bị vỡ rồi, máu cũng bắt đầu chảy ra từ chân của cô, nhưng có lẽ vì vừa rồi Đàm Tuyết Du có sử dụng lực hơi mạnh nên bụng cô cũng cảm thấy có chút đau nhói, đến mức này thì Trần Dao liền hét lên, còn Đàm Tuyết Du chỉ biết chết trân ở đó.
Ngay khi cửa nhà vệ sinh được mở ra thì cũng là lúc xe lửa đã đến toa, Lục Nam Trấn nhìn thấy máu chảy từ dưới chân váy của Trần Dao thì đã quên mất đây là một vở kịch, không chỉ vậy mà anh đã thật sự rất sợ hãi, còn bước đến đẩy Đàm Tuyết Du qua một bên, còn bước đến chỗ của Trần Dao, có chút nhỏ giọng gọi:
- Dao Dao…
Sau đó thì Lục Nam Trấn cũng nhanh chóng bế Trần Dao lên, còn bảo Lục Nam Kỳ và Lý Giai Thù liên hệ bệnh viện gần nhất nữa, một màn thật như vậy cũng đủ để làm cho Đàm Tuyết Du lo lắng, tuy nhiên sau đó thì Đàm Tuyết Du lại cố gắng giữ lấy tay anh, sau đó cô ta liền run rẩy lắc đầu, nói:
- Nam Trấn, em không có… Em không cố ý đẩy cô ta… Nam Trấn, anh phải tin em… Em thật sự không có đẩy mạnh như vậy mà.
Nhưng bây giờ thứ mà Đàm Tuyết Du nhận lại chính là ánh mắt chết chóc của Lục Nam Trấn, anh còn gằn giọng, nói:
- Cô tiếp tục làm chậm trễ thời gian cứu người thì tôi sẽ bắt cô bồi táng ngay tại đây!
Đàm Tuyết Du cũng giật mình rồi buông anh ra, sau đó thì Lục Nam Kỳ cũng đã liên hệ xong ở bên bệnh viện mà mình sắp xếp, đương nhiên thì Lý Giai Thù vẫn là bạn của mọi nhà nên cô ấy liền nhẹ nhàng vỗ vai của Đàm Tuyết Du, rồi tỏ ra tiếc nuối nói:
- Đừng lo mà, có lẽ Trần Dao và đứa bé không sao đâu.
Lúc này Đàm Tuyết Du giống như vớt được một cái phao cứu sinh, cô ta liền giữ chặt lấy tay của Lý Giai Thù, nói:
- Giai Thù, tớ không có đẩy cô ta, là Trần Dao tự ngã xuống đất… Tớ không biết… Tớ thật sự không có làm gì hết.
Tuy nhiên thì một câu sau đó của Lý Giai Thù lại như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt của Đàm Tuyết Du, cô ấy nói:
- Tuyết Du đừng lo, trên tàu lửa này có camera mà, tớ sẽ nhờ họ trích xuất lại, tới đó sẽ cho cậu một câu trả lời công bằng. Hơn nữa cậu đừng sợ nha, bây giờ anh Nam Trấn đã đưa Trần Dao đến bệnh viện rồi, chúng ta cũng đi thôi, biết đâu chút nữa Trần Dao tỉnh lại sẽ nói giúp cậu mấy câu ngay mà.
Nhưng đến mức này rồi thì Trần Dao làm sao có thể nói đỡ cho cô ta chứ, còn Lý Giai Thù thì sảng khoái mà bước đi, riêng Đàm Tuyết Du thì lại có vài suy nghĩ táo bạo hơn. Ví dụ như là… Bỏ trốn!
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...