6Năm Nhụy Nhi học lớp mười một, lão Ngô có quỹ riêng.
Tôi biết nhưng không nói, Nhụy Nhi sắp thi đại học, tôi không muốn làm con bé phân tâm.Lão Ngô luôn nói tôi có bệnh, khoảng thời gian đó luôn nhìn lão không thuận mắt, suốt ngày xả giận lên lão.
Tôi rất muốn cãi lại, hỏi lão lấy đâu ra dũng khí trách mắng tôi nhưng tôi không dám nói, tôi sợ chỉ cần tôi nói ra, ngôi nhà này sẽ bị phá hủy, tương lai của Nhụy Nhi cũng sẽ bị hủy hoại.Bởi vì tôi không chỉ là người phụ nữ mà còn là một người mẹ.Về sau tôi bị trầm cảm, lén uống thuốc rất lâu.
Bác sĩ tâm lí liên tục theo dõi nhưng cuối cùng ông ấy bảo, nếu khúc mắc trong lòng không được giải quyết thì tôi sẽ chẳng bao giờ khá lên được.Lão Ngô thấy lão giấu diếm lừa gạt tôi rất vất vả, nhưng lão nào biết tôi còn khó chịu hơn lão rất nhiều.Mỗi khi màn đêm buông xuống, tôi đều nằm mơ, mơ thấy từng chi tiết khi hai chúng tôi ở bên nhau, quá khứ ngọt ngào bao nhiêu thì nay đau đớn bấy nhiêu.Tháng 11 năm 2015, tôi chính thức ly hôn với lão Ngô, lão bảo tôi: “Bảo trọng nhé.” Tôi cười, xoay người rời đi, gọi xe đến phòng khám của bác sĩ tâm lí.Bác sĩ hỏi tôi: “Đã giải quyết hết chưa?”Tôi khẽ gật đầu.Ông ấy lại hỏi: “Vậy cô đã buông được chưa?”Sao tôi có thể buông ngay được.
????Tôi kể với bác sĩ: Tôi đã tố cáo lão Ngô, hôm gặp mặt Diệp Văn, tôi đã lén ghi âm cuộc đối thoại lại.
Mặc dù biết tòa án sẽ không chấp nhận tư liệu trộm ghi chép nhưng lãnh đạo của lão sẽ dùng đến.
Hơn nữa, mấy năm trước tôi không hề nhàn rỗi, tôi có nhiều chứng cứ lắm.Bác sĩ hỏi sao tôi biết lão có vấn đề?“Nếu không có vấn đề, chỉ với chút tiền lương cỏn con đó, lão lấy tiền đâu ra nuôi tiểu tam?”Nhụy Nhi về nhà trong thời gian nghỉ đông, tôi kéo con bé ngồi xuống, kể lại toàn bộ câu chuyện cho nó nghe.
Nhụy Nhi khiếp sợ nhìn tôi, con bé không tin cha mình lại là kẻ như vậy.
Nó nói muốn tìm cha hỏi cho thật rõ ràng.Tôi kéo Nhụy Nhi lại, nói cho nó nghe: “Con đừng đi, lão Ngô đã lún sâu quá lâu rồi, số tiền tham ô quá lớn, cho dù có đền bù lại cũng chẳng nhằm nhò gì.
Đơn vị đã báo cảnh sát, có khi bây giờ đã vào trại tạm giam rồi.”Về sau, bà nội của Nhụy Nhi tới, bà ta ngồi trước cửa nhà khóc lóc muốn tìm cái chết, bà ta bảo tôi nhẫn tâm, hại chết con trai bà ta.
Tôi ngồi xổm trước cửa, trong lòng oan ức vô cùng, song dù là thế, tôi vẫn chẳng hề có ý muốn khóc.Tôi không khóc, không gây chuyện, không chửi đổng như ả đàn bà chanh chua, nhưng không có nghĩa là tôi khoan dung độ lượng, tôi cũng biết hận, tôi cũng là phụ nữ, tôi cũng muốn trả thù, trút giận cho cuộc hôn nhân hơn hai mươi năm của mình!Tôi không biết tại sao lão lại phản bội mối hôn nhân này nhưng tôi cũng không muốn biện hộ gì cho lão, bởi tôi sợ một khi mình tìm được cái cớ thì sẽ mềm lòng, sẽ tha thứ cho lão.Dù sao, tôi vẫn còn yêu lão như vậy.Ngày 18 tháng 6 năm 2016, ngày lão Ngô bị phán quyết, tôi có đến nhưng không vào, chỉ đứng ngoài cửa trong chốc lát, tôi đã thử lấy dũng khí nhưng tiếc là không có, nên tôi đã quay lưng rời đi.Về sau có một ngày Nhụy Nhi hỏi vì sao hôm đó tôi lại nói nhiều với Diệp Văn như vậy, tôi cưng chiều sờ mặt con bé, nói cho nó hiểu: “Cô ta còn rất trẻ, cuộc đời còn rất dài, mẹ chỉ đang cho cô ta một cơ hội.”Nhụy Nhi lại hỏi: “Vậy cô ta đã sinh chưa ạ?”Tôi lắc đầu, nói không biết.Tôi không hề lảng tránh Nhụy Nhi, điều tôi nói là sự thật.
Tương lai còn phải tiếp tục sống, hãy cứ xem mọi việc xảy ra như trò đùa của ông trời.
Diệp Văn có sai, lão Ngô cũng vậy, bọn họ đều sẽ phải nhận báo ứng mà thôi.Cho nên tôi cần gì phải chú ý đến bọn họ, lấy chuyện của họ để trừng phạt mình chứ?Nhưng tôi có thể làm được điều đó sao?Tôi nghĩ là không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...