2.
Từ khi chuyện tôi hát “Chiến binh cô độc” nổi như cồn trong vòng bạn bè, tôi không còn tham gia bất kỳ buổi tụ tập nào nữa.
Điều đáng sợ chính là, tôi có thể nghe thấy học sinh tiểu học đang hát “Chiến binh cô độc” ở khắp mọi nơi, ngay cả khi nằm trên giường ngủ trưa.
Bài hát này hoàn toàn trở thành bóng ma của tôi.
Khi tôi đang bị “Chiến binh cô độc” tập kích một lần nữa, cuộc gọi Bạch Nhiễm làm gián đoạn cơn ác mộng của tôi.
“Hát Karaoke, cậu tới không?”
“Cậu bị điên hay tớ bị điên thế hả? Tớ hát Karaoke á?”
“Tới đi, tới đi mà, cậu cũng không thể rúc ở nhà cả đời được.
”
Cuối cùng, dưới sự năn nỉ ỉ ôi của cậu ấy, tôi vẫn tới.
Vừa mở cửa phòng riêng ra, mọi người đồng loạt nhìn tôi chằm chằm, sau đó tiếng hò reo vang lên.
Người đang hát lập tức chạy đến bên cạnh tôi, đưa micro cho tôi: “Vua hát, tới đây nào, sân nhà của cậu đấy.
”
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, nhạc dạo của “Chiến binh cô độc” đã vang lên.
Đám người này đúng là hóng hớt không chê to chuyện.
Lúc tôi đang cảm thấy lúng túng, Bạch Nhiễm đi tới giải vây cho tôi giống như một thiên sứ.
“Chúng ta nghe giọng ca của vua hát Lý một lần là đủ rồi, muốn nghe thêm thì phải trả tiền.
”
Nói rồi túm tôi sang một góc.
Bọn họ vốn dĩ chỉ đùa một chút mà thôi, trêu chọc vài câu là xong.
Ngồi xuống một góc, tôi mới phát hiện người ngồi bên cạnh tôi chính là Thẩm Túy.
Sau vài phút bối rối, anh bỗng mở miệng: “Thật sự không hát à?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh cầm ly rượu, nhìn thẳng về phía trước như thể người anh đang nói chuyện cùng không phải là tôi.
“Không phải anh bảo em đừng hát nữa à?” Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm.
Anh quay đầu nhìn tôi một lúc lâu, nhìn tới mức khiến tôi cảm thấy mất tự nhiên.
“Lý Kim Triêu, sao anh không phát hiện em còn có thể điên cuồng như vậy nhỉ? Bình thường em đâu có như vậy.
”
Tôi thầm trợn trắng mắt.
Anh trai à! Là vì em giả vờ đó! Ở trước mặt người mình thích, em phải giả vờ là một cô gái trầm tính thục nữ chứ! Nếu không đã khiến anh sợ hãi bỏ chạy từ lâu rồi!
“Thế ạ, chắc là vì em không uống được rượu.
” Tôi xấu hổ cười cười.
“Vậy ư?” Ánh mắt Thẩm Túy nhìn tôi mang theo chút nghi ngờ.
Xin đừng nhìn em với đôi mắt đẹp như vậy mà, em dễ phạm tội lắm.
Lúc tôi quay đầu lại, mặt đã đỏ hơn phân nửa.
Bạch Nhiễm hát một bài xong, quay lại nhìn tôi, khó tin nói một câu: “Không phải chứ, Lý Kim Triêu, cậu lại uống rượu à?”
Uống cái đầu cậu ấy!
Tôi như cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Thẩm Túy ngồi bên cạnh, vội vàng bịt kín miệng Bạch Nhiễm.
Tôi chỉ vừa ngồi được mấy phút, Thẩm Túy đã đứng dậy định rời đi.
“Không phải chứ, Thẩm Túy, đi sớm thế à?” Người trong văn phòng ngăn anh lại, không cho anh rời đi.
“Hết cách rồi, phải đi đón con.
”
“Đừng bịa chuyện với tôi, cậu còn chẳng có bạn gái, con ở đâu ra?”
Tôi ngồi tại chỗ, ngoài mặt làm ra vẻ không thèm để ý, nội tâm lại vô cùng dày vò.
Thẩm Túy cười cười, tiếp lời: “Con của chị gái tôi.
”
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ anh bỗng quay đầu lại nhìn tôi, tôi bỗng trở nên căng thẳng.
Sau đó, anh chỉ vào tôi rồi nói: “Còn là anh em kết nghĩa của cô ấy.
”
Cái quái gì thế?!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...