“Vậy em ở lại.” Tô Ngự quyết tâm.
Đây là nơi Tống Quân Ngật sống, ở lại thì có gì phải sợ?
Nghe được câu trả lời, Tống Quân Ngật cười dịu dàng: “Ngày mai anh dẫn em đi đăng ký.”
“Đăng ký gì cơ?” Tô Ngự không hiểu.
“Đăng ký tình trạng hôn nhân của em tại đây.” Viết tên em vào cột người nhà.
Tim Tô Ngự đập nhanh hơn.
Tống Quân Ngật thực sự khiến cậu cảm thấy rất an toàn!
Đi đăng ký lần thứ hai, Tô Ngự và Tống Quân Ngật đã không còn quá căng thẳng.
Vì đã có lần đầu tiên, cộng với việc đã ăn mặn, đêm đó cả hai náo loạn, ban ngày ngủ tới khi tự tỉnh mới đi đăng ký.
Hiển nhiên Tống Quân Ngật có lối đi VIP của riêng anh, vừa tới đã được vào.
Nhưng Tô Ngự cứ luôn cảm thấy những người đăng ký đang nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc không giấu được.
Tô Ngự không rõ thân phận của Tống Quân Ngật, thấy họ như vậy thì hơi kỳ lạ.
Sau khi đăng ký xong, Tô Ngự hỏi anh.
“Ở đây anh làm nghề gì vậy? Tại sao lại có thể đăng ký trực tiếp mà không cần xếp hàng? Còn cả buổi tiệc hôm qua nữa.” Nơi tổ chức bữa tiệc ngày hôm qua dường như được canh gác nghiêm ngặt, thân phận những người tới dự chắc chắn cũng không tầm thường, nhưng họ luôn nhìn Tống Quân Ngật bằng ánh mắt kính cẩn.
Này cũng do Tô Ngự hơi qua loa, cậu còn chưa hỏi Tống Quân Ngật chuyện này đâu.
Tống Quân Ngật suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Lính về hưu.”
Hiện tại, thế giới tinh tế đã có hòa bình, anh cũng không còn gì phải lo lắng nữa.
“Vậy chức vị nhất định rất cao!” Tô Ngự khẳng định.
Tống Quân Ngật xoa tay bé cưng: “Ừm, rất cao.”
Biết Tống Quân Ngật là một quân nhân về hưu, chức vụ cao, cuối cùng Tô Ngự cũng hiểu ra, xem ra chồng cậu cực kỳ giỏi đây!
Sau khi đăng ký kết hôn, Tô Ngự không biết nên đi đâu.
Nhưng Tống Quân Ngật lại dẫn cậu đi ăn cơm. Lần nữa đối mặt với đồ ăn giá rẻ như thế, Tô Ngự đã rất bình thản rồi.
Lúc thanh toán, cậu nhìn quanh và thấy không có ai đến, liền khó hiểu hỏi Tống Quân Ngật: “Ở đây rẻ quá mà không có ai đến. Làm sao mà kiếm được trăm triệu một tháng hả anh?”
Đó là thắc mắc của Tô Ngự.
Ông chủ vừa biết tin Nguyên soái đến liền hưng phấn ra gặp tận nơi, nghe vậy suýt chút nữa trượt chân.
Rẻ? Kiếm hàng trăm triệu mỗi tháng?
Đồ ăn trong tinh tế luôn được công nhận là giá cao ngất trời, tuy lợi nhuận trong cửa hàng có cao thật, nhưng không có nghĩa là thu nhập hàng tháng lên tới hàng trăm triệu!
Tống Quân Ngật trả tiền rồi nắm tay Tô Ngự rời đi, lúc rời đi còn trả lời cậu: “Chắc là do nhiều người quá.”
Ông chủ nghe vậy lại càng chê bai trong lòng, mỗi ngày quán có một bàn đầy người đã tốt lắm rồi!
Đang trong lúc thầm chê bai, ông mới nhận ra một vấn đề, Nguyên soái của họ đang nắm tay một cậu bé!
Ông ta sốc luôn.
Ông vừa nhớ ra một điều mà mọi người trong đế quốc đều biết.
—Nguyên soái không bao giờ đi ăn ngoài hay ra ngoài…
Dưới sự đồng ý ngầm của Tống Quân Ngật, tin tức anh và Tô Ngự đi đăng ký chỉ nửa ngày đã lan truyền.
Sau khi Tô Ngự và Tống Quân Ngật ngồi xe đi dạo một vòng trong đế quốc, khi trở về nơi ở, mở mạng tinh tế lên, họ thấy tràn ngập tin tức mới.
Có người thấy họ vào văn phòng đăng ký kết hôn, có người thấy họ cùng nhau đến một nhà hàng, đây là lời chủ nhà hàng nói.
Chủ nhà hàng: [Nghe tin Nguyên soái đến nhà hàng nhỏ của chúng tôi, tôi lập tức chạy ra xem, còn nghe Nguyên soái phu nhân khen đồ ăn ở nhà hàng chúng tôi rẻ và ngon. ]
Ông chủ nhà hàng nói đầy vẻ tự hào.
Mà cư dân mạng bên dưới cũng bùng nổ.
[Nguyên soái đã kết hôn?]
[Cái cậu này là ai thế? Cậu ta đã cướp đi nam thần số một của chúng ta!]
[Đế quốc tàn rồi, Bệ hạ cong, sao ngay cả Nguyên soái cũng cong nốt vậy!]
[Hu hu… sao trai đẹp toàn ở bên nhau vậy.]
[Trong vòng ba phút, tôi muốn có tất cả thông tin về Nguyên soái phu nhân.]
Đọc tới đây, Tô Ngự dừng lại
Nguyên soái?
Tô Ngự chỉ nhìn thấy từ này trên TV.
Cậu bắt đầu tìm thông tin về Nguyên soái đế quốc.
Chỉ tìm được một bản giới thiệu và một bức ảnh không biết đã chụp từ khi nào. Người đàn ông trong ảnh chính là ông xã mà cậu vẫn luôn yêu thương.
Tô Ngự click mở phần giới thiệu, rồi vô cùng kinh ngạc.
Nguyên soái hàng đầu của Đế quốc…
Thống nhất thế giới tinh tế…
Có quyền lực tối cao…
Đây là ông xã cậu ư!?
Trời ơi, lợi hại vậy sao?
Tô Ngự sùng bái nhìn Tống Quân Ngật.
Tống Quân Ngật liếc nhìn quang não của nhóc, thấy phần giới thiệu về mình. Anh mỉm cười rồi ôm nhóc vào lòng.
“Người thật đang ở ngay trước mặt em, sao em lại lên mạng tìm kiếm? Em bé ngốc.”
Tô Ngự đỏ mặt.
“Anh ngốc í.”
“Ừ, anh ngốc.” Tống Quân Ngật đáp: “Anh là ông xã ngốc nghếch của em.”
Mặt Tô Ngự càng đỏ hơn.
Ở bên Tống Quân Ngật, Tô Ngự gần như không có gì phải lo lắng, lo lắng lớn nhất chỉ có mỗi chuyện hôm nay ăn gì.
Tô Ngự nằm trên đùi Tống Quân Ngật nghịch điện thoại.
Vừa mở điện thoại lên đã thấy lời mời kết bạn, nhưng cậu không biết là ai.
Cậu đã gửi một dấu chấm hỏi trong câu trả lời xác minh.
Vốn tưởng đối phương sẽ không thấy nhanh như vậy được, nhưng không ngờ cậu vừa gửi đi không bao lâu, lại có một tin nhắn xác minh đến.
[Tiểu Ngự, là mẹ, là mẹ đây.]
Mẹ? Tay Tô Ngự dừng lại, mẹ nào? Là dì Lâm hay Tô phu nhân?
[Là lỗi của mẹ, mẹ đã đuổi hết kẻ xấu rồi. Con… quay lại được không?]
Sau khi nhìn thấy những lời này, Tô Ngự đã xác định được đó là ai.
Cậu không có cảm xúc gì, chỉ thấy hơi buồn cười.
Sau khi cậu đã trải qua năm năm đó, sau khi cậu quyết định ở lại thế giới tinh tế, sau khi cậu đã từ bỏ mọi kỳ vọng ở họ, vì sao họ còn tới?
Cậu đã trả lời.
[Không được.]
Cũng chặn luôn dãy số kia.
Cậu không muốn biết đối phương nghĩ gì, vì cậu không cần biết.
Khi thấy tin nhắn, Tống Quân Ngật nhận thấy rõ ràng sự thay đổi trong biểu cảm của Tô Ngự.
Anh biết bé cưng của mình không vui.
Sau khi Tô Ngự cất điện thoại, liền nhận được một nụ hôn từ Tống Quân Ngật, rất dịu dàng, như muốn an ủi cậu vậy.
Không biết vì sao, Tô Ngự bỗng cảm thấy hốc mắt mình nóng lên.
Rõ ràng vừa rồi cậu không cảm thấy gì cả.
Nhưng khi cảm nhận được Tống Quân Ngật đang an ủi mình, cậu đột nhiên cảm thấy rất đau lòng, giống như một đứa trẻ bị bắt nạt, khi không nhìn thấy người lớn thì có thể mạnh mẽ, nhưng khi nhìn thấy người lớn lại muốn nói ra hết những bất bình của mình.
Nước mắt trào ra.
Tống Quân Ngật rời khỏi môi Tô Ngự, Tô Ngự bật khóc.
Cậu đã suy nghĩ rất nhiều, cậu nghĩ về năm năm đó. Nếu lúc đó nhà họ Tô nhận lại cậu, nếu họ vẫn nhận lại cậu, nếu có thể cho cậu một chút hơi ấm, dù chỉ một chút thì tốt biết mấy?
Nhưng không, hoàn toàn không như cậu mong đợi. Khi ở trong căn nhà thuê, cậu cũng lặng lẽ gửi rất nhiều tin nhắn cho Tô phu nhân, nhưng không có tin nhắn trả lời, cũng không có tin nhắn nào có thể mang đến cho cậu sự ấm áp.
Tận khi tới ngày chết đi, cậu mới biết rõ mình đã bị mọi người bỏ rơi, bất kể cái người gọi là mẹ ruột hay nhà họ Tô đã nuôi nấng cậu, đều không ai cần cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...