Sắc mặt Trần Thanh Nghiên lập tức tối sầm.
100 triệu? Bà ta tiêu một nghìn vạn còn phải suy xét, Tô Ngự dám tặng đi những 100 triệu?
Bà ta nghĩ đến một ngàn vạn đã chuyển vào tài khoản của Tô Ngự, biết rõ lúc rời đi, Tô Ngự có bao nhiêu tiền, vậy thì 100 triệu này đến từ đâu? Chẳng lẽ Tô Chấn đã lén lút cho nó tiền sau lưng bà ta?
Trần Thanh Nghiên cảm thấy mình bị phản bội, cực kỳ không vui.
Các vị phu nhân xung quanh thấy bà ta im lặng không nói gì thì cũng biết ý, chỉ im lặng uống trà.
Tô Tử Kính cũng biết chuyện Tô Ngự.
100 triệu. Người nhà cho cậu ta tiền mua nhà cũng không lên tới con số 100 triệu, chỉ có năm nghìn vạn mà thôi, cậu ta cũng nghi ngờ số tiền đó có phải do Tô Chấn đưa hay không.
Nhưng hiển nhiên là không phải.
Tô Chấn nói ông ta chỉ cho có 150 vạn, nếu Tô Chấn đã cho cậu ta thì không cần phải bí mật, mà những người khác trong nhà họ Tô càng sẽ không cho cậu ta tiền. Vậy tiền của Tô Ngự ở đâu ra?
Mọi chuyện trên mạng ngày càng căng thẳng, An Tri Hạ cũng không ra mặt giải thích, chỉ có Lâm giải thích, cũng khiến nhiều người đen mặt.
[Để trợ lý đứng ra giải thích, còn bản thân thì không. Có nghệ sĩ như thế à?]
[Cái công ty rách nát kia không quản lý nổi nghệ sĩ của mình à?]
[Thôi, hơi quá rồi đấy, nhận nhầm fan tư sinh cũng phải ra mặt xin lỗi à.]
[Chẳng có chút thành ý nào, bảo sao người ta không nhận lời xin lỗi.]
Có fan An Tri Hạ không nhịn nổi nữa.
[Đám bình xịt kia có thể ngừng nói gay gắt như vậy được không? Chúng tôi đã nói chuyện này không phải lỗi của Tri Hạ rồi mà vẫn chưa thôi à.]
[Trợ lý nhận nhầm người, nhóm bình xịt kia điều tra đi được không?]
[Fan An Tri Hạ nói dễ nghe vậy, còn không phải túm chặt người qua đường rồi đổ vạ cho người ta là fan tư sinh à? Người ta cũng giải thích là mình chỉ đi lấy đồ ăn thôi đấy còn gì?]
Nhóm người qua đường với fan An Tri Hạ vẫn đang cãi nhau.
Tô Ngự rời khỏi weibo, đăng nhập WeChat.
Hầu hết mọi người trong vòng bạn bè đều đăng ảnh chuyến đi chơi này. Cậu vô thức thoát khỏi vòng bạn bè và quay lại trang chủ, nhấp vào ảnh đại diện của Tống Quân Ngật để vào vòng bạn bè của anh.
Trống rỗng, không có gì cả.
Tô Ngự hơi tiếc nuối.
“A11.” Tô Ngự khẽ gọi.
A11 đã lâu không xuất hiện: [Ký chủ có việc à?]
“Chủ nhân, mà thôi, không sao đâu.”
Tô Ngự vốn muốn hỏi hết thảy mọi chuyện liên quan đến Tống Quân Ngật, nhưng lại nghĩ có thể ác quỷ đang dõi theo mình mọi lúc mọi nơi nên lại không hỏi nữa. Cậu sợ những suy nghĩ nhỏ nhặt của mình sẽ bị phát hiện.
A11 âm thầm ghi lại cuộc trò chuyện này, sau đó gửi tin nhắn cho người ở đầu bên kia như một lời nhắc nhở.
Tống Quân Ngật đang cùng Khương Mặc Bạch đi đến tổng bộ quân sự thị sát, thấy quang não có tin nhắn, mở ra thì thấy là nhắc nhở từ trò chơi.
A11: [Nhóc con của ngài đang nhắc đến ngài nha ~ Hãy nhanh chóng vào game để kiểm tra chi tiết.]
Khương Mặc Bạch đang nói chuyện phiếm với Hạc Xuyên, quay đầu thấy Tống Quân Ngật đang dừng lại, liền cười với Hạc Xuyên: “Thấy không, em đã nói đồ đầu gỗ Tống Quân Ngật kia nghiện game rồi mà?”
Hạc Xuyên chỉ liếc qua, rồi lại trìu mến nhìn Khương Mặc Bạch, “Bệ hạ đã nói, thần sao có thể không tin?”
“Hắn như thế, chúng ta sẽ không lo đế quốc bị huỷ diệt nữa.” Khương Mặc Bạch dựa vào vai Hạc Xuyên.
Nói là sợ đế quốc diệt vong, nhưng điều đó cũng không hoàn toàn là sự thật. Tống Quân Ngật quá lạnh lùng, hơn nữa còn từng hủy diệt một thiên hà, bọn họ cũng không biết lý do tại sao, nhưng hẳn là thiên hà kia đã làm gì đó.
Vì thế lúc này, tuy họ có lo lắng, nhưng không nhiều, hơn nữa họ coi Tống Quân Ngật như bạn bè, nhưng Tống Quân Ngật lại chỉ coi đó là mối quan hệ lợi ích rõ ràng, chuyện này liên quan rất nhiều đến quá trình trưởng thành cùng việc thiếu hụt cảm xúc của anh. Anh còn không hiểu tại sao người ta lại đồng cảm với kẻ yếu, chứ đừng nói đến việc tại sao lại phải sống chung với người khác.
Để Tống Quân Ngật hiểu được cảm xúc là điều y và Hạc Xuyên muốn làm nhất.
Tống Quân Ngật ngẩng đầu nhìn hai người đang dính lấy nhau, một lúc sau mới cất game đi.
“Bệ hạ có ghét chuyện Hạc Xuyên tiếp xúc với người khác không?” Tống Quân Ngật đột nhiên hỏi.
“Còn tuỳ xem là ai, đầu gỗ như anh thì đỡ, nhưng nếu tiếp xúc quá gần, ta cũng sẽ không vui.” Khương Mặc Bạch không chút nghĩ ngợi đáp.
Nói xong, y khó hiểu: “Sao anh lại hỏi chuyện này?”
Tống Quân Ngật không trả lời y, mà tiếp tục hỏi: “Tôi không thích người khác đến gần em ấy, và muốn trao mọi thứ cho em ấy. Đây là loại cảm xúc gì vậy?”
Tống Quân Ngật hỏi xong, Khương Mặc Bạch và Hạc Xuyên đều sửng sốt trong chốc lát. Hai người nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh ngạc trong mắt người kia.
Họ không thấy Tống Quân Ngật tiếp xúc với ai, sao đột nhiên lại hỏi như vậy?
Hạc Xuyên ho khan vài tiếng, tò mò hỏi, “Anh đang thích ai thế hả?”
Thích? Tống Quân Ngật nghi hoặc, “Là thích sao? Kiểu như Bệ hạ và Hạc Xuyên?”
Lần này, Hạc Xuyên và Khương Mặc Bạch không thể nói được gì nữa.
Có gì khiến người ta càng giật mình hơn nói thẳng đáp án hả? Có, Tống Quân Ngật nghi hoặc!
Các hoạt động được tổ chức trong dịp Quốc khánh lần này chủ yếu là ở bờ biển.
Ba giờ chiều sẽ tổ chức bóng chuyền bãi biển.
Phụ đạo viên đã mượn hơn ba mươi quả bóng chuyền từ đâu đó để các sinh viên chơi.
Tô Ngự không phải người thường xuyên chơi bóng, thua một ván là sẽ bị thay người, Phạm Thư Thuỵ đang xếp hàng chờ vào khẽ hỏi: “Cậu lén mua nhà ở Phỉ Thuý Vân Phủ khi nào thế hả? Một hay hai căn vậy!”
Tằng Gia Thần và Ngôn Húc đang chơi bóng. Hai người đều đánh rất giỏi, còn lâu mới bị thay.
Tô Ngự cười cười: “Sau khi hoàn thành khóa huấn luyện quân sự, người nhà bảo tôi mua ấy mà.” Cậu không biết giải thích nguồn gốc căn nhà như thế nào nữa.
Phạm Thư Thuỵ hơi mơ hồ, cậu ta không đoán được người nhà mà Tô Ngự nhiều lần nhắc tới là ai. Cậu ta rất muốn hỏi, nhưng mấy lần rồi vẫn không dám, lần này cậu không nhịn được nữa, vô thức bật ra.
“Người nhà cậu là ai thế?”
Là ai nhỉ. Tô Ngự nhìn hai người đang chơi bóng chuyền, suy nghĩ bay đi tận đâu, không biết nên trả lời Phạm Thư Thuỵ như thế nào.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Thấy Tô Ngự không trả lời mình, Phạm Thư Thuỵ cũng không hỏi nữa. Vừa rồi cậu ta chỉ hỏi theo bản năng thôi, Tô Ngự không muốn nói, chắc là vì có lý do của mình.
Phạm Thư Thuỵ muốn đổi chủ đề, nhưng lại không biết nên đổi chủ đề gì, đành mở điện thoại lên, muốn chơi game với Tô Ngự. Cậu ta nhấn vào màn hình để mở, và một thông báo hiện lên.
[Trợ lý Lâm Kỳ của An Tri Hạ đã xin thôi việc sau khi làm rõ sự việc kia, An Tri Hạ đã lên tiếng về sự kiện fan tư sinh!]
Khi bấm vào thì thấy phản ứng của An Tri Hạ về vụ fan tư sinh là sa thải Lâm Kỳ, khu bình luận tràn ngập những lời chửi bới.
[Lâm Kỳ tốt với cô như thế mà cô lại sa thải người ta? An Tri Hạ, cô điên rồi!]
[Lại còn bảo thân thiết với chả học cùng trường, có chuyện thì lôi đàn chị khoá trên ra à?]
[Được, đã nhìn rõ loại người này rồi, chuyển sang anti.]
[Thời điểm quan trọng, trợ lý đứng ra, mà An Tri Hạ chẳng hề làm gì ngoài sa thải người ta? Người nói ý fan tư sinh ở weibo là cô, cuối cùng cô lại sa thải trợ lý? Người đứng ra giải thích là trợ lý, rõ ràng người ta nhận tội thay cô, cô nghĩ bọn tôi ngu hết sao?]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...