Người đàn ông trung niên nghe vậy liền kinh ngạc.
Gà, gà rán? Hamburger? Coca? Ông gần như nghĩ mình đang bị ảo giác.
May mà đã sống lâu nhiều kinh nghiệm sống rồi nên rất nhanh, ông đã bình tĩnh lại: “Theo tôi biết, loại thực phẩm này chủ yếu là đông lạnh, tương đối không tốt cho sức khỏe. Người dân bình thường ở đế quốc ăn rất nhiều.”
Người đàn ông gõ ngón trỏ của bàn tay trái lên mu bàn tay phải, không biết đang nghĩ gì.
Tô Ngự vừa đứng dậy, chợt nghe thấy một âm thanh máy móc.
[Đinh ~ đây là hệ thống A11 nha, mấy ngày nay chủ nhân không có ở đây nha ~ nhưng dù chủ nhân không có ở đây thì ký chủ vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn nha ~]
Tô Ngự cầm điện thoại mở Wechat ra, giao diện vẫn dừng ở tin nhắn ngày hôm qua.
“Khi nào anh ấy về?” Tô Ngự hỏi. Cậu không biết liệu giọng nói trong đầu có trả lời mình không, cũng không biết nó là gì, chỉ vô thức nghĩ tới câu hỏi.
[A11 không biết nha ~]
Tô Ngự không hỏi nữa, rũ mắt thoát khỏi giao diện chat. Cậu vào ví Wechat, thấy 200 đồng, chính là nhiệm vụ hôm nay.
Tiêu hết 200 là chuyện rất dễ dàng, cậu xuống siêu thị dưới lầu mua ít đồ ăn vặt là hết.
Tối đó, Tô Ngự mở khung chat, gõ gõ xoá xoá ở khung nhập tin nhắn.
[Bao giờ anh trở lại thế?] Nhập xong, Tô Ngự sợ đối phương không thích mình hỏi như vậy, liền xoá luôn.
Một tuần sau là có điểm thi đại học, ngày đó, hệ thống đã nói điểm thi cho cậu. Nhưng dù hệ thống không nói thì cậu cũng biết mình được 560 điểm.
Đối với một học sinh, kỳ thi đại học chính là chuyện lớn, đối với phụ huynh cũng vậy. Hàng năm, báo chí đều sẽ đưa tin về thủ khoa, năm nay cũng vậy.
[Người đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học của tỉnh G được công bố – chính là thiếu gia thật trong vụ thiếu gia thật giả hào môn kia – Tô Tử Kính!]
[Thiếu gia thực sự của một gia đình giàu có bị đánh tráo chính là thủ khoa đại học tỉnh G!]
Ảnh chụp của Tô Tử Kính được tung lên mạng, với tư cách là nhân vật chính của câu chuyện cách đây không lâu, đương nhiên Tô Ngự sẽ xuất hiện ở bất cứ nơi nào Tô Tử Kính xuất hiện. Và những bình luận của cư dân mạng đều là sự oán giận thay cho Tô Tử Kính.
[Quả nhiên thiếu gia thật bao giờ cũng khác với thiếu gia giả, dù sống trong nhà nghèo mười bảy năm cũng có thể đỗ thủ khoa, cho dù không có Tô gia thì vẫn có thể dựa vào bản thân để làm giàu.]
[Bảo mẫu đánh tráo đứa nhỏ cũng đúng, so ra thì thiếu gia giả kia đúng là quá ngu xuẩn.]
[Nếu là tôi thì tôi cũng muốn đổi con trai mình với Tô Tử Kính, Tô Tử Kính này đúng là có thể khiến tổ tông được rạng rỡ!]
[Mới cách đây không lâu, Tô Tử Kính còn không phải mang họ Tô đâu. Giờ đổi họ rồi liền trở thành thủ khoa đại học, đúng là Tô gia có phúc, ít nhiều cũng do Tô phu nhân thường xuyên làm việc thiện.]
[Cũng may mà đứa nhỏ đã trở về, nếu không Tô gia đúng là phải chịu tổn thất lớn!]
[Giờ tôi lại muốn biết điểm thi của thiếu gia giả kia là bao nhiêu đấy.]
[Lầu trên, tôi cũng muốn biết, nhưng kiểu gì cũng kém thủ khoa thôi.]
[Tô Ngự đã chiếm đoạt cuộc sống của Tô Tử Kính tận mười bảy năm, lúc đi còn nhận tiền của Tô gia, đúng là không biết xấu hổ. Đã sống tốt hơn Tô Tử Kính mà học hành còn chẳng được bằng người ta. Nếu là tôi chắc tôi xấu hổ chết mất.]
[Bảo sao mẹ ruột cũng không cần cậu ta.]
Ngón tay đang lướt bình luận của Tô Ngự dừng lại.
Lại một tin tức được đẩy lên đầu màn hình điện thoại——
[So sánh kết quả thi đại học của thiếu gia thật và thiếu gia giả!]
Sau khi click vào, bên trong tràn ngập bình luận về Tô Ngự và Tô Tử Kính. Hầu hết trong số đó là những lời khen ngợi dành cho Tô Tử Kính và chê bai dành cho Tô Ngự.
Càng lướt xuống càng có nhiều bình luận mắng chửi Tô Ngự. Tô Ngự nhìn bình luận được nhiều like nhất kia.
[Thành tích 560 điểm với người bình thường thì còn được, nhưng so với số điểm 720 của thủ khoa thì đối lập quá mức rõ ràng rồi. Tô Ngự sống ở Tô gia, nhận được giáo dục tốt nhất, nhưng lại chẳng bằng Tô Tử Kính sống trong nhà nghèo kia, thế mà còn dám nhận tiền của Tô gia. Người này ngoài nhân phẩm ra thì chỉ số thông minh cũng có vấn đề rồi.]
Tô Ngự rời khỏi trình duyệt, xoá lịch sử duyệt rồi mở Wechat.
Lịch sử trò chuyện của Wechat vẫn dừng ở một tuần trước.
“Anh ta vẫn chưa trở lại sao?” Tô Ngự hỏi.
Từ hôm đó tới nay, đây là lần thứ hai Tô Ngự hỏi câu này. Cậu không muốn quấy rầy đối phương, nhưng hôm nay thực sự rất muốn anh ở đây.
A11: [Chưa nha ~ Ký chủ có thể kiên nhẫn đợi~]
Tô Ngự tắt điện thoại, nhất thời không biết làm gì. Hôm nay trong điện thoại của cậu có 800. Nghĩ đến đó, cậu mở điện thoại ra và rút tiền để mua sắm trên Taobao.
Hành lý đều đã bị Tô gia lấy lại sạch sẽ, còn thiếu rất nhiều thứ. Nhưng Tô Ngự không thường xuyên ra ngoài nên cũng chẳng cảm thấy gì.
Đang mua sắm trên Taobao thì Tô Ngự bị một đôi bông tai thu hút. Đôi bông tai đó bằng bạc cổ, có giá 650 đồng, chỉnh thể là hình thập giá có gắn kim cương đen ở giữa. Đôi bông tai này khiến Tô Ngự nhớ đến ác quỷ và quỷ hút máu trong thần thoại phương Tây.
Tô Ngự sờ sờ tai mình – cậu không có lỗ tai.
“Chủ nhân có ghét bé trai đeo bông tai không?” Tô Ngự không biết nên xưng hô với ác quỷ kia như thế nào, thấy hệ thống gọi anh ta là chủ nhân, chắc cậu cũng nên gọi theo như vậy.
A11 không trả lời câu này.
Không chờ được câu trả lời, vẻ mặt Tô Ngự đã trở nên ảm đạm. Cậu đưa ra quyết định mang tính phản nghịch nhất, đặt mua đôi bông tai kia trên Taobao.
Tô Ngự đặt hàng, tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngoài xỏ lỗ tai. Cậu bắt taxi đến phố đi bộ gần nhất, đây là lần đầu tiên cậu xỏ lỗ tai, dựa theo ấn tượng của mình, cậu tìm một cửa hàng trang sức và hỏi xem có thể xỏ lỗ tai ngay tại đây không, đối phương nói có thể.
Lỗ tai xỏ rất nhanh, Tô Ngự liền xỏ hai cái một lúc, những người trong cửa hàng trang sức nhất thời kinh ngạc khi thấy một cậu bé đến xỏ lỗ tai.
Hầu hết những người đến xỏ lỗ tai đều là phụ nữ, cũng có đàn ông, nhưng chẳng mấy ai trông non nớt như Tô Ngự. Hầu hết những nam sinh đến xỏ lỗ tai đều có hình xăm hoặc ăn mặc rất phong cách, nhưng Tô Ngự nhìn non nớt như cậu bé hàng xóm, quần áo của cậu trông cũng khá thoải mái.
Sau khi xỏ lỗ tai, lại nghe dì xỏ lỗ tai dặn dò những việc nên kiêng trong thời gian này, nghe xong, Tô Ngự liền rời đi.
Đi ra khỏi cửa hàng trang sức, thấy đói đói, Tô Ngự mới nhớ ra mình chưa ăn sáng. Cậu nhìn giờ, đã gần trưa rồi.
Cậu nhìn cửa hàng KFC cách đó không xa, có mấy người đang xếp hàng ở quầy đồ tráng miệng. Kem ốc quế của KFC ăn rất ngon, hamburger cũng thế. Nghĩ tới đây, Tô Ngự bước tới, đang chuẩn bị đẩy cửa ra bỗng thấy tay mình bị giật nhẹ một chút.
Theo bản năng, Tô Ngự rút tay về.
A11: [Theo chỉ thị của chủ nhân, ký chủ không được ăn thực phẩm rác nha~]
Tô Ngự hơi khựng lại: “Anh ta nói à?”
[Đúng đó ~]
Tô Ngự nhìn vào trong cửa kính, mùi hamburger như muốn đánh thức con sâu tham ăn trong bụng. Cậu biết hamburger và kem trong đó ngon tới mức nào. Nhưng nghĩ đến lời nói của A11, Tô Ngự kiên quyết xoay người rời đi.
Lúc đi trên đường, cậu hỏi hệ thống: “Có phải vì tôi ăn mấy thứ này nên chủ nhân mới rời đi không?” Lông mi cậu run run, trên đó có chút bọt nước trong suốt.
Hệ thống im lặng.
Gió: thương quá nạ *ôm ôm hôn hôn pay cao cao*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...