Vương Tinh Tinh đồng tình nhìn Sở Mạn: “Cậu nói đúng, vẫn nên tìm người có nhân phẩm tốt làm bạn trai thì hơn, loại như Tô Ngự không xứng.”
Sở Mạn mất mát cúi đầu: “Ừm, Thiệu Vũ rất tốt.”
Vương Tinh Tinh ngưỡng mộ nhìn Sở Mạn, bất kể là Tô Ngự hay ttv đều rất đẹp trai, hơn nữa nhà ttv còn rất giàu.
Buổi sáng là buổi tuyển ban cán sự, những người muốn ứng cử đều đã chuẩn bị sẵn bản nháp.
Trong phòng ký túc xá, ngoài Phạm Thư Thụy thì chẳng ai ứng cử hết. Phạm Thư Thụy vớt được một chức ủy ban.
Họp lớp xong là tới ba tiết chuyên ngành, thực ra buổi học sáng nay là buổi chuyên ngành, họp lớp chỉ là chuyện phát sinh chứ không phải có lịch cố định.
Trước kia, buổi đầu tiên sẽ không học gì cả, nhưng bây giờ khác rồi, giáo viên giới thiệu bản thân xong thì bắt đầu giảng bài. Tô Ngự học thiết kế mặt bằng, buổi đầu tiên là học về đường thẳng và mặt phẳng.
Học xong còn giao bài tập và chấm điểm.
Sau khi tan học, Tô Ngự bắt xe tới trung tâm thương mại lớn nhất thủ đô.
Cậu bước tới quầy bán đồng hồ.
Đứng trước quầy Patek Philippe, nữ nhân viên nhìn cậu cùng chiếc Mido màu vàng đen trong tay, giọng điệu bình thản nói: “Muốn mua à?”
Tô Ngự nhìn đồng hồ trước mặt, ngón tay trắng nõn chỉ vào một chiếc đồng hồ lữ hành mặt màu xanh lam, kim chỉ giờ màu huỳnh quang và một chiếc đồng hồ tròn đơn giản màu vàng nâu.
“Hai cái đó, thanh toán đi.”
Nữ nhân viên không ngờ Tô Ngự chẳng thèm thử đã mua luôn hai chiếc, hơi sửng sốt: “Cậu… thưa cậu, cậu muốn mua hai chiếc đó à?”
Tô Ngự nhìn cô: “Ừm.”
“À, vâng vâng!”
Nhân viên lấy điện thoại ra vào đơn cho khách.
“Đồng hồ tròn kiểu dáng đơn giản là 191.800 đồng và chiếc có kim huỳnh quang màu xanh lam là 378.100 đồng, tổng cộng là 569.900 đồng.”
Tô Ngự lấy thẻ trong túi ra đưa cho cô. Sau khi quẹt thẻ thanh toán, thái độ của nữ nhân viên thay đổi hẳn, cô vừa gói hàng cho Tô Ngự vừa tán gẫu: “Hình như cậu ít tới đây đúng không? Tôi chưa từng thấy cậu.”
“Tôi nhìn cậu trẻ lắm, chắc vẫn đang đi học phải không?” Nhân viên nhiệt tình hỏi chuyện. Đây là lần đầu tiên cô thấy một khách vừa bước vào đã mua luôn, thấy cậu đeo một chiếc đồng hồ rẻ tiền, cô còn tưởng chỉ tới đây làm màu thôi cơ.
Tô Ngự chỉ “ừm” một tiếng rồi nhận đồng hồ đã đóng gói rồi rời đi. Nữ nhân viên cũng không để ý thái độ của cậu, dù sao cũng là do cô không nhiệt tình với người ta trước. Người giàu mà, nóng tính chút cũng là chuyện bình thường.
Tô Ngự bước sang quầy Bulgari đối diện.
Nữ nhân viên quầy Bulgari nhìn cậu vừa bước ra khỏi Patek Phillippe, trong tay còn cầm túi thì vô cùng nhiệt tình. Tuy quần áo trên người Tô Ngự có vẻ chỉ khoảng mấy ngàn, đồng hồ cũng chỉ đeo Mido không hề nổi tiếng, nhưng cô không hề xem thường vị khách này.
“Thưa cậu, cậu muốn mua gì?” Nhân viên niềm nở chào hỏi.
Tô Ngự liếc nhìn những chiếc vòng cổ trên quầy. Trước đây cậu không hay mua vòng cổ, phần lớn vòng cổ của Bulgari đều là loại cho nữ, chỉ có một số món trông nam tính hơn. Cậu liền mua hai chiếc vòng cổ từ thiện của Bulgari, một là bạc 925 và một là tổ hợp gốm sứ màu đen.
Một loại dây trơn, một loại dây xích.
Vì là sản phẩm từ thiện nên giá khá rẻ, hai món chỉ khoảng một vạn tám, Tô Ngự nhanh chóng quẹt thẻ rồi đi rồi.
Tuy Tô Ngự mua hai chiếc giá rẻ, nhưng nhân viên cũng không vì vậy mà coi thường cậu. Dù sao một chiếc đồng hồ ở quầy đối diện loại rẻ nhất cũng phải mười mấy hai mươi vạn, chỉ có thể nói là do quầy bên này không có đồ gì hợp với cậu thôi.
Tô Ngự âm thầm tính toán số tiền mình đã tiêu, chưa tới một phần ba, quả thật rất khó tiêu hết hai ngàn vạn nha!
Cậu đi về phía quầy LV cách đó không xa. Thật ra cậu không thích LV cho lắm, bởi vì nhãn hiệu này có quá nhiều logo, cứ như sợ người khác không biết là LV vậy.
Cậu bước vào vì nhìn thấy một chiếc áo khoác, một chiếc áo khoác màu đen có hình vẽ graffiti.
Tô Ngự đẹp trai, trên tay còn đang cầm túi Patek Philippe và Bulgari cho nên các nhân viên quầy LV cũng chỉ nghĩ là do cậu khiêm tốn.
Quầy LV khá đông, ai bảo LV là nhãn hiệu được giới trẻ bây giờ yêu thích nhất chứ. Có cô bé sắp dán mắt lên Tô Ngự rồi.
Nhân viên LV bước lên chào Tô Ngự: “Xin hỏi cậu cần mua gì?”
Tô Ngự nhìn chiếc áo khoác kia: “Cái này có size không?”
Nhân viên liền cầm chiếc áo khoác đó tới: “Áo này rất vừa với cậu, xin hỏi cậu có cần thử không?”
Tô Ngự lắc đầu: “Thanh toán đi.” Cậu không thích thử quần áo ở bên ngoài.
Nhân viên nghe vậy liền sửng sốt, lần đầu tiên cô thấy khách mua nhanh chóng như vậy.
“Vâng!” Nhân viên hồi thần, rồi lập tức đi tính tiền cho Tô Ngự. Vì quầy LV khá đông nên có tận mấy nhân viên, có người thấy cậu vừa bước vào đã thanh toán thì ngạc nhiên lắm.
“Chiếc áo này có giá bảy mươi tám vạn.” Nhân viên mỉm cười nhìn Tô Ngự.
Tô Ngự đưa thẻ ra.
Những người xung quanh thấy Tô Ngự thản nhiên thanh toán hóa đơn thì đều sửng sốt, tim cô bé kia còn đập thình thịch.
Đây là thiếu gia nhà ai vậy? Hào phóng như thế!
Cứ thế này, Tô Ngự chẳng biết mình phải mua tới bao giờ mới hết hai ngàn vạn.
Cậu lấy điện thoại ra tìm Wechat của tiểu Dương.
Cá: [Đã dọn xong biệt thự chưa?]
Tiểu Dương trả lời ngay trong vài giây.
[Sau khi cậu rời đi hôm đó, tôi đã báo người thu dọn suốt đêm rồi, hôm nay là có thể xong!]
Cá: [Địa chỉ là gì vậy?]
Tiểu Dương: [Số 5 và số 25 khu Phỉ Thúy Vân Phủ, số 5 là căn đắt hơn nhé ~]
Cá: [Tôi mua ít đồ bảo người giao qua đó.]
Tiểu Dương: [Được, tôi sẽ dặn dò bên này một tiếng.]
Có lẽ nam giới đều không thích đi mua sắm, Tô Ngự cũng vậy. Cậu bước vào Burberry, hỏi thẳng: “Có thể giao đến nhà không?”
Nhìn đồ trong tay cậu, nhân viên cười đáp: “Có chứ.”
Sau khi nghe nhân viên trả lời, Tô Ngự tiện tay chỉ vài món: “Cái này, cái này, còn cái này nữa, sau đó tiện thể đóng gói thêm vài món đồ cho nam để tổng bill là một nghìn bảy trăm vạn là được.”
Nhân viên sững sờ nhìn cậu rồi hỏi lại: “Cậu chắc chứ?”
Đây là thể loại phim thần tượng cẩu huyết gì vậy?
Tô Ngự cũng nhìn cô: “Ừm.”
Quầy Burberry lập tức nhốn nháo, họ vừa đón tiếp Tô Ngự vừa chuẩn bị đồ.
Cuối cùng, Tô Ngự đã tiêu hết một nghìn bảy trăm vạn còn lại và yên tâm bước ra khỏi quầy.
Nhóm nhân viên nhiệt tình tiễn cậu ra tận cửa.
Nhìn địa chỉ được viết, cả đám đều kinh ngạc, quả nhiên người giàu ăn mặc rất xuề xòa!
Sau khi Tô Ngự rời đi, Tô Tử Kính và một nữ sinh bước vào cửa hàng này.
Thấy toàn bộ nhân viên trong quầy đều đang bận rộn gấp quần áo, không ai để ý tới hai người tiến vào, Tô Tử Kính nhíu mày.
Lâm Gia Hân ôm cánh tay Tô Tử Kính, nghi hoặc nhìn cửa hàng này. Nhưng cô còn chưa bao giờ đến loại cửa hàng như thế này, sợ bị chê cười nên thận trọng hỏi: “Anh, tại sao họ lại phớt lờ chúng ta?”
Từ khi được nhận lại về nhà họ Tô, Tô Tử Kính rất ít khi bị người khác phớt lờ, mà dù có thì cũng có thể dùng tiền giải quyết.
“Em cứ vào chọn những thứ em muốn, lát anh trả tiền.” Tô Tử Kính nói, Lâm Gia Hân nghe vậy thì rất vui vẻ.
“Vâng ~”
Tô Tử Kính buông tay Lâm Gia Hân rồi ra chỗ nghỉ ngồi chờ. Sau khi ngồi xuống, thấy cốc nước trên bàn còn chưa cất đi, cậu ta khẽ cau mày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...