Ở nhà họ Tô mười bảy năm, cho đến khi bị đuổi ra ngoài, cậu cũng không hề biết mình không phải là con cháu nhà họ Tô.
Mẹ cậu, người mà cậu từng muốn lấy lòng, đang nhìn cậu bằng ánh mắt chán ghét, như thể bà có một mối hận thù sâu sắc với cậu vậy. Nhưng… rõ ràng cậu không làm gì sai cả mà…
“Ký vào bản thỏa thuận này rồi rời khỏi nhà họ Tô đi!” Tô phu nhân nói.
Tô Ngự cầm bản thỏa thuận lên đọc thoáng qua, nhưng trong lòng càng ngày càng lạnh.
Trong đó viết rõ ràng, mọi thứ cậu nợ nhà họ Tô đều được tính toán, từ phí bảo mẫu chăm sóc cậu khi cậu sinh ra, cho đến học phí hiện tại, thậm chí cả chi phí ăn ở cũng được tính hết vào đây.
Tổng chi phí là một ngàn vạn, phải trả hết trong vòng 10 năm.
Cậu phải vui chứ nhỉ? Dù sao thì cũng được trả trong vòng mười năm chứ không phải bây giờ…
“Vâng.” Cậu nói khô khốc.
Tay cầm bút hơi run lên, cậu ký tên mình – Tô Ngự.
Một cái tên vốn không thuộc về cậu.
Tô Ngự rời khỏi nhà họ Tô.
Cậu chỉ có thể lấy một vài thứ, một ít quần áo, một chiếc vali, hai trăm đồng tiền mặt và một trăm đồng trong WeChat.
—Đây là tất cả những gì cậu còn lại.
Kéo vali, cậu không biết phải đi đâu, dường như chẳng có chỗ nào cho cậu dung thân cả.
Cậu muốn vào một khách sạn, đã tìm được mấy nơi, nhưng chúng đều quá đắt và cậu không trả nổi tiền.
Cuối cùng cậu cũng đến một khách sạn, nhưng cậu có thể ở khách sạn bao nhiêu ngày đây? Cậu căn bản không biết kiếm tiền, cũng không biết mình có thể kiếm tiền hay không, nếu không tiết kiệm được một ít tiền thì ba trăm đồng cả trong WeChat lẫn tiền mặt này có thể làm được gì?
Cậu xách vali đến cầu vượt, định ở đó một đêm.
Buổi tối cầu vượt hơi lạnh, cậu không có chăn, nằm trên mặt đất cũng đau người.
Cả đêm như vậy, ngày hôm sau cậu sốt cao.
Một ông già ăn xin đưa cậu đến bệnh viện, sau khi đưa cậu đến đó, ông ta cũng rời đi, mang theo hành lý và hai trăm đồng.
Chiếc điện thoại di động giá trị nhất không bị mất khiến cậu cảm thấy an ủi phần nào.
Khám chữa bệnh mất hơn hai trăm
Cậu chỉ còn lại một trăm trong WeChat…
Cậu không biết phải làm gì nên phải hỏi từng người bạn trên WeChat để mượn, nhưng chẳng ai phản hồi, mọi người đều xoá cậu hết rồi.
Cuối cùng, cậu đã bán chiếc điện thoại của mình cho một cửa hàng điện thoại trước bệnh viện với giá hai nghìn, dùng ba trăm để mua một chiếc điện thoại nội địa cũ đã qua sử dụng.
Sau khi thanh toán viện phí, cậu vẫn còn một nghìn bốn trăm bảy mươi.
Khi bước ra khỏi bệnh viện, cậu không biết phải đi đâu.
Màn đêm buông xuống, Tô Ngự tìm được một căn nhà thuê trong một con hẻm nhỏ. Chỉ có ba trăm đồng một tháng.
Cậu gõ cửa nhà chủ nhà, đặt cọc hai tháng và trả một tháng tiền thuê nhà, số tiền còn lại chẳng còn bao nhiêu.
Cậu không biết phải làm sao để có thể chống đỡ với số tiền ít ỏi này, cũng không biết sau này phải làm gì. Tuy đã có chỗ trú chân, nhưng cả đêm cậu không thể ngủ được.
Rạng sáng ngày hôm sau, cậu đi tìm việc làm, rồi gửi sơ yếu lý lịch của mình đi khắp nơi. Ông liên hệ với rất nhiều công ty, một số liên quan đến hội họa và một số khác nữa. Để kiếm tiền, thậm chí cậu còn dựng các quầy hàng vẽ tranh trước các trung tâm thương mại, siêu thị.
Nhưng cậu nhanh chóng bị đuổi đi, hồ sơ đã nộp cũng không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Trong cơn tuyệt vọng, cậu đến làm công cho một quán ăn, công việc là rửa bát và bán xiên que, một tuần trôi qua như thế.
Nhưg ông chủ đột nhiên nói không cần cậu nữa rồi trả lương tuần này cho cậu.
Cậu đổi mấy quầy hàng, tình trạng luôn như vậy. Cậu không biết mình làm chưa đủ tốt chỗ nào, nếu nói ra, cậu sẵn lòng thay đổi.
Nhưng không ai nói cho cậu biết, nhóm ông chủ cũng không trả lời.
Sau đó, cậu bắt đầu làm nhiều công việc một ngày, vì biết mình sẽ bị sa thải trong vòng một tuần nên cậu càng làm việc chăm chỉ hơn.
Chỉ vẽ tranh vào những lúc nghỉ ngơi hiếm hoi.
Cậu thích vẽ, nhưng không đủ trình độ…
Cậu đi giao đồ ăn. Hôm ấy đi giao đồ thì gặp một người bạn học cũ, là thiếu gia của một tập đoàn có tiếng ở tỉnh G.
Cũng là bạn thân trước đây của cậu.
Nhưng điều chờ đợi cậu không phải là niềm vui khi gặp nhau.
Người từng là bạn thân kia ném đồ ăn của cậu xuống đất, hả hê nói: “Nếu mày không phải thiếu gia nhà họ Tô, mày nghĩ tao có bằng lòng làm bạn với mày không?”
Sau đó, Tô Ngự còn phải đền tiền cơm.
Nhưng điều tồi tệ nhất đến với cậu không phải là ngày hôm đó, mà là cái đêm khi một nữ diễn viên nổi tiếng trên mạng bắt đầu buộc tội cậu.
Tô Ngự hoàn toàn không biết người đó, nhưng cứ phải nghe đi nghe lại những lời chửi bới.
Cậu cố giải thích nhưng không ai chịu nghe.
Cậu thậm chí còn không biết phải làm gì, gửi video giải thích nhưng lại nhận được càng nhiều lời chửi bới hơn.
Cậu ngơ ngác khi xem một đoạn video mơ hồ của người bạn tốt và người nổi tiếng trên mạng kia, dường như cậu đã hiểu tại sao mình lại bị vu khống vô cớ.
Nước mắt chảy dài, rồi cậu lại lau đi, cậu không thể khóc được.
Cậu không có quyền khóc
Cậu càng cố gắng làm việc chăm chỉ hơn, muốn trả hết số tiền cho nhà họ Tô càng sớm càng tốt.
Cậu bắt đầu thử sức với lao động chân tay, ban ngày đi chuyển gạch ở công trường, ban đêm thì đi làm việc bán thời gian tại một quầy hàng. Sau khi bị đuổi việc thì đi rửa bát ở một khách sạn lớn đang thiếu nhân viên.
Ngày qua ngày, cậu ngày càng gầy đi, bàn tay nổi lên những vết chai và sẹo.
Một ngày nọ, cậu thấy hơi mệt nên xin nghỉ phép và quay về nhà thuê.
Cậu rất yếu, trên đầu đổ mồ hôi lạnh, nằm trên giường cũng rất khó chịu.
Đầu càng lúc càng choáng váng, trước mắt chợt tối sầm.
Cậu cảm thấy nhịp tim mình dần dần ngừng lại.
–Cậu sắp chết ư?
Nhưng cậu còn rất nhiều chuyện chưa làm. Cậu muốn đi học, muốn vẽ, muốn sống một cuộc sống trọn vẹn… Cậu cũng muốn có những người bạn thực sự…
Nhưng không có cơ hội, cậu sẽ chết …
Nhận ra mình sắp chết, cậu bắt đầu tự an ủi mình.
Thực ra chết cũng tốt, ít nhất cậu không cần phải mệt mỏi như vậy nữa… Nhưng cậu thực sự không cam lòng!
Một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt nhắm nghiền, đây có thể là giọt nước mắt cuối cùng của cậu.
Trong bóng tối, trước mắt cậu đột nhiên xuất hiện một tia sáng, trong ánh sáng dường như có một bóng người.
Bóng người dần dần đến gần, đó là một bóng người rất cao, đáng tiếc cậu không nhìn rõ mặt.
Cậu nghe thấy bóng người nói chuyện, đó là một giọng nói rất hay: “Chơi một trò chơi, sống hay chết là do cậu lựa chọn, có chơi không?”
Chơi trò chơi?
Đã bao lâu rồi cậu chưa nghe đến từ này?
“Trò chơi có thể cho tôi quay lại lần nữa không?” Khi quay lại thì phải làm gì?
Trở lại ngày bị đuổi khỏi nhà họ Tô, rồi trải nghiệm lần nữa sao?
Như này chưa đủ mệt sao? Bằng không tại sao lại phải quay lại?
Những hình ảnh lóe lên trước mắt cậu, là những bức tranh mà cậu đã vẽ từ khi còn học trung học cơ sở.
Cậu khát vọng… khát vọng khi nhìn thấy những người có thể vào đại học, cậu muốn học những gì mình thích, cậu muốn đi học…
“Có thể.” Cậu nghe thấy giọng nói dễ nghe kia trả lời.
Hai chữ đó dường như tiếp thêm dũng khí và khát vọng cho cậu, cậu nghe thấy chính mình trả lời: “Tôi chơi.”
Gió: thực sự là có những con quái vật đội lốt người mẹ, trong toàn bộ câu chuyện này, bà ta chính là kẻ đáng trách và độc ác nhất…
KẾT THÚC
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...