Ông vừa nói câu này xong, đừng nói là Chung phu nhân đến Chung Mạn Hoa cũng ngẩn người.
Chung Tri Vãn càng không thể tin được mà ngẩng đầu: “Ông?”
Bắt cô ta xin lỗi?
Chẳng lẽ người phải xin lỗi không phải là Doanh Tử Khâm ư?
Chung Mạn Hoa cũng thấy khó hiểu.
Các cụ ngày xưa vẫn nói “con gái lấy chồng như bát nước hắt đi”, kể từ khi bà ta được gả vào nhà họ Doanh thì bà ta đã là người nhà họ Doanh, con gái bà ta sinh ra cũng mang họ Doanh.
Với các gia tộc coi trọng kế thừa như họ thì cháu ngoại không thân bằng cháu nội, dù sao thì cũng khác họ mà.
Trước đây, lúc chưa tìm được Doanh Tử Khâm thì ông cụ Chung cũng không đối xử với Tiểu Huyên tốt bằng Chung Tri Vãn.
Sao bây giờ lại… “Lão gia tử”
Cơn giận của Chung phu nhân lập tức tuôn trào: “Vãn Vãn mới là người bị hại, sao bố lại bắt con bé xin lỗi một đứa con nuôi…”
“Câm miệng!”
Ông cụ Chung lại tức giận quát: “Đến lượt con lên tiếng à?”
Chung phu nhân bị quát đến ngẩn người.
Ông cụ Chung nhìn Chung Tri Vãn: “Sao cháu lại ném thú cưng của Tử Khâm vào hồ?”
Nghe đến đây, sắc mặt Chung Tri Vãn hơi thay đổi.
Cô ta không ngờ ông cụ Chung đã biết chuyện này.
Chung Tri Vãn cắn chặt môi đến mức bật máu, nghẹn ngào nói: “Trường học không cho nuôi thú cưng.”
“Vậy cháu có thể tùy tiện xử lý sao? Đó là thú cưng của cháu à? Cháu là lãnh đạo nhà trường? Hả?”
Lồng ngực ông cụ Chung phập phồng, hiển nhiên ông đang vô cùng tức giận.
“Hồi cháu còn nhỏ, ông không dạy cháu nhặt được của rơi, trả lại người mất à?”
Bị chất vấn như vậy, Chung Tri Vãn xấu hổ vô cùng, nước mắt rơi lã chã: “Đó là vì… là vì…”
“Không có vì cái gì cả.”
Ông cụ Chung không nghe: “Xin lỗi ngay lập tức.”
Chung Tri Vãn nhịn xuống cảm giác xấu hổ, chỉ đành khom lưng với cô gái: “Chị xin lỗi, chị không nên ném thú cưng của em đi, mong em tha lỗi cho chị.”
Doanh Tử Khâm vẫn chẳng thèm quan tâm, cô đặt một hộp điểm tâm xuống: “Ông ngoại, cháu đi trước đây.”
“Đi đường cẩn thận.”
Ông cụ Chung đứng dậy, tiễn cô ra ngoài: “Hôm nào ông đến trường thăm cháu.”
Cửa mở ra rồi lại đóng vào.
Không khí trong phòng khách như đóng băng lại.
Đến một lời đáp cũng không có, Chung Tri Vãn càng tủi thân hơn.
Cô ta nhào vào lòng Chung phu nhân: “Mẹ, con đã xin lỗi rồi, mẹ xem nó đi…”
Ông cụ Chung nghe thấy câu này thì tức đến nhức cả đầu: “Chung Tri Vãn, không phải là cháu xin lỗi thì Tử Khâm phải tha thứ cho cháu.
Cháu muốn trói buộc đạo đức ư? Dạo này cháu bị làm sao vậy?”
Chung Tri Vãn không nhận được an ủi thì thôi, lại còn bị giáo huấn nữa, thế nên cô ta khóc càng thảm thiết hơn.
Chung phu nhân thở dài: “Lão gia tử, Vãn Vãn đã xin lỗi và cũng biết sai rồi.
Bố đừng trách mắng con bé nữa.
Con đưa con bé về phòng nghỉ ngơi, ngày mai xin nghỉ học.”
Ông cụ Chung cũng mệt rồi, ông phất phất tay, tự lên thư phòng ở tầng trên.
Sau khi Chung phu nhân đưa Chung Tri Vãn vào phòng ngủ thì gọi Chung Mạn Hoa đang chuẩn bị rời đi lại.
“Mạn Hoa, rốt cuộc lão gia tử làm sao vậy?”
Chung phu nhân không vui nói: “Em xem, hôm nay lão gia tử còn bắt Vãn Vãn xin lỗi đứa con nuôi kia nữa.
Ý của ông ấy là gì?”
Chung Mạn Hoa nhíu mày, chỉ nói: “Ý của bố, sao chúng ta có thể đoán được?”
Bà ta lại cười khẽ: “Chị dâu, em còn phải ra sân bay, em không nói chuyện với chị nữa.”
Chung phu nhân cũng không tiện hỏi thêm, chỉ đành để bà ta rời đi.
Trên đường đến sân bay, Chung Mạn Hoa tâm sự trùng trùng.
Ban đầu, vì mất con mà tinh thần của bà ta rối loạn suốt ba năm.
Thế nên ngay từ đầu, bà ta không biết Doanh Chẩn Đình không tìm được con gái về mà là nhận nuôi một đứa bé khác.
Ba năm sau, đến khi bà ta khôi phục lại bình thường và cũng quen với sự bầu bạn của Tiểu Huyên thì Doanh Chấn Đình mới nói chân tướng sự việc cho bà ta biết, lúc đó Chung Mạn Hoa cũng chấp nhận chuyện đó.
Ngay từ đầu khi đón Doanh Tử Khâm về, Chung Mạn Hoa cũng khá vui mừng những niềm vui ấy không thể át đi nỗi thất vọng.
Hơn nữa, cũng không biết tại sao mà bà ta lại không thể thích được Doanh Tử Khâm, đồng thời bà ta cũng không cảm nhận được liên kết máu mủ giữa mẹ và con.
Cứ như Doanh Tử Khâm không phải là đứa con do bà ta sinh ra vậy.
Chung Mạn Hoa vô cùng phiền muộn.
Bà ta thở dài, ngón tay xoa bóp huyệt Thái Dương.
May mà ngày mai bà ta phải đến châu u, không ở trong nước, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Trường Trung học Thanh Trí.
Lúc này, ngoài học sinh ở trong ký túc thì tất cả học sinh đã về nhà rồi thế nhưng tầng ba của nhà văn hoá vẫn còn sáng đèn.
Đó là phòng tư vấn tâm lý.
“Đây là báo cáo bệnh án và kết quả kiểm tra của cô ấy.” Bác sĩ tâm lý đến từ Để đồ đặt một xấp giấy trước mặt người đàn ông: “So với cậu hồi đầu thì quả thật là không nghiêm trọng.”
Phó Quân Thâm nhận lấy, lật xem từng tờ một.
Vẻ mặt anh dần dần lạnh đi.
Bác sĩ tâm lý suy nghĩ một chút rồi mới mở lời: “Cô ấy rất kỳ lạ.”
Phó Quân Thâm nâng mắt: “Hửm?”
“Vì trong một tháng qua, cô ấy đã tự hồi phục không ít.”
Bác sĩ tâm lý gật đầu: “Về lý mà nói, với một người bị trầm cảm nặng thì nếu không được chữa trị sẽ không thể tự hồi phục được như thế này.”
Anh ta ngừng một lát mới nói tiếp: “Với tình trạng bệnh trước đây, cô ấy không tự sát đã là may mắn lắm rồi.”
Ánh mắt Phó Quân Thâm thay đổi.
Bác sĩ tâm lý họ một tiếng, lùi về sau tránh khỏi lệ khí xung quanh người đàn ông.
Anh ta mỉm cười: “Thế nên tôi mới nói cô ấy rất kỳ lạ.
Cậu không phải lo cô ấy sẽ có khuynh hướng tự sát đâu.”
Phó Quân Thâm không nói năng gì, sắp xếp lại bảo cáo rồi trả về chỗ cũ.
Anh tựa lưng vào ghế, đôi mắt cụp xuống không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Lúc này bác sĩ tâm lý lại nói: “Liệu pháp thôi miên của tôi thất bại trước cô ấy.”
Anh ta day ấn đường, hơi bất lực: “Suýt nữa…tôi bị cô ấy thôi miên ngược lại.”
“O?” Mắt Phó Quân Thâm cong lên, cuối cùng cũng cười khẽ: “Uổng cho anh còn đứng thứ hai trên bảng xếp hạng các thôi miên sự của NOK, sao không bằng cả cô bạn nhỏ nhà tôi thế?”
Bác sĩ tâm lý không hề tức giận mà cười theo, ngữ khí hơi hoài niệm: “Tôi cảm thấy cô ấy rất giống một người.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...