Tuy giọng nói của hắn vẫn lạnh lẽo như thường ngày, nhưng ngữ khí lại ôn hòa.
Một câu “Doanh tiểu thư” vô cùng tự nhiên, khiển thư ký ngạc nhiên đến mức đứng ngây ra như phỗng một lúc lâu.
Động tác của Giang Mạc Viễn cũng đông cứng tại chỗ.
Vẻ mặt trước nay lạnh lùng nứt ra trong chớp mắt, để lộ vẻ sửng sốt hiếm có.
Doanh Tử Khâm dừng bước chân, quay đầu lại.
Cô đẩy vành mũ cao lên một chút, mắt phượng tan đi màn sương mông lung: “Anh Nhiếp.” “Khách sáo rồi.” Nhiếp Diệc chậm rãi nói: “Doanh tiểu thư đã giúp em trai tôi, Nhiếp mỗ còn chưa nói tiếng cảm ơn.”
Doanh Tử Khâm không hề cảm thấy bất ngờ, cô gật đầu: “Hiểu biết chút ít, không tính là tôi cứu.”
Lời cô nói lần đầu tiên gặp mặt chỉ là buột miệng nói ra, lừa gạt đồ ngốc Nhiếp Triều kia thì còn được.
Nhưng muốn qua mặt Phó Quân Thâm hay Nhiếp Diệc thì tuyệt đối không thể nào.
Tuy nói sau khi bước vào thế kỷ 21, người bói toán đã dần dần bước ra khỏi tầm mắt của đại chúng, nhưng cũng không phải là không có, chỉ là người tinh thông bói toán đã ít nay càng ít hơn.
Gia tộc lớn, về cơ bản đều có thầy phong thủy cố định của mình.
“Bất kể thể nào, Doanh tiểu thư cũng từng nhắc nhở em tôi.” Nhiếp Diệc hơi ngừng lại: “Nếu có thời gian, tôi sẽ mời mọi người ăn cơm.”
“Được.” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Nếu anh Nhiếp không còn chuyện gì khác, thì tôi xin phép đi trước.”
“Còn có một chuyện.” Nhiếp Diệc trầm ngâm giây lát, bê nguyên xi vấn đề đã bị hỏi ra: “Doanh tiểu thư thích những gì?”
Quai hàm Giang Mạc Viễn căng chặt, sắc mặt khó coi.
Thư ký sửng sốt, đầu ong lên, lại một lần nữa bị câu nói của Nhiếp Diệc làm cho rối bời không tìm ra phương hướng.
Ban đầu, chính anh ta theo Giang Mạc Viễn tới huyện Thanh Thủy đón Doanh Tử Khâm, sao có thể không rõ Doanh Tử Khâm là hạng người như thế nào?
Học hành kém cỏi, còn chỉ chăm chăm trèo lên người đàn ông, khiến người ta cực kỳ không thích.
Nhưng hiện giờ?
Cháu đích tôn của nhà họ Nhiếp ở để đổ lại hỏi Doanh Tử Khâm thích gì?
Thế này rõ ràng là đang tát vào mặt bọn họ?
Doanh Tử Khâm hơi nhướng mày: “Thức ăn ngon.”
“Tôi hiểu rồi.” Nhiếp Diệc suy tính trong giây lát, đã biết phải trả lời Phó Quân Thâm ra sao: “Để tôi đưa Doanh tiểu thư về.” “Không cần phiền đến anh.” Doanh Tử Khâm ngáp một cái: “Cũng cảm ơn anh Nhiếp chuyện hôm nay.”
Nhiếp Diệc không miễn cưỡng: “Hẹn gặp lại.”
Hắn liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, cũng đến lúc phải đi rồi.
Đến tận khi rời khỏi, hắn cũng không thèm nhìn hai người bên cạnh lấy một cái, giống như bọn họ căn bản chẳng đáng để hắn phải để mắt đến vậy.
Thư ký không biết trong lòng Giang Mạc Viễn nghĩ thế nào, nhưng anh ta thì vừa thấy ngượng ngùng vừa thấy khó chịu.
Nhất là ở ngay trước cửa câu lạc bộ King, người ra người vào, lúc nào cũng có ánh mắt liếc qua đây.
Dù sao, ở thành phố Hộ không ai không biết đến Giang Mạc Viễn.
Cháu đích tôn của nhà họ Nhiếp không để ý đến bọn họ, nhưng lại đứng nói chuyện với một đứa con nuôi.
Thư ký củi đầu, mặt nóng bừng đến phát đau: “Tam gia, chúng ta.”
“Hủy bỏ buổi giao lưu hôm nay.” Áp suất trên người Giang Mạc Viễn dồn nén đến cực thấp, vẻ mặt cũng lạnh lẽo đáng sợ: “Lùi hết những việc khác đến ba ngày sau, cứ nói tôi muốn nghỉ ngơi.”
Thư ký hơi ngẩn ra.
Giang Mạc Viễn cực kỳ nghiêm túc đối với công việc, thường làm việc xuyên đêm, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày về cơ bản không nghỉ ngày nào.
Giờ sao lại… Thư ký cũng không dám hỏi nhiều: “Dạ vâng, Tam gia.”
Anh ta khom lưng, kéo cửa xe ra, cười nói: “Tam gia, cô Nhị tiểu thư nhà họ Doanh này cũng thật có bản lĩnh, thấy chỗ ngài không thông cái là đồi đối tượng ngay.”
“Một tháng trước, cô ta còn ở bên Thất thiếu gia nhà họ Phó, đổi cũng thật là nhanh.”
Giang Mạc Viễn không lên tiếng, mím chặt môi, anh ta biết những lời này chẳng qua chỉ là đang an ủi anh ta.
Bám vào cháu đích tôn nhà họ Nhiếp?
Đừng nói là bốn gia tộc lớn ở thành phố Hộ, đến một vài hào môn tầm trung ở để đô cũng không đủ tư cách.
Còn về Doanh Tử Khâm…
Giang Mạc Viễn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt tối đi.
Buổi tối.
Vào lúc cộng đồng mạng còn đang hớn hở chia sẻ bài đăng rút thăm trúng quà của ông cụ Chung, thì bất chợt lại xuất hiện một drama mới nóng bỏng tay.
@Bóc phốt online đỉnh nhất làng V: Thì ra nghệ sĩ dương cầm nào đó nửa đêm vào bệnh viện không phải vì dính bầu, mà là đã bị hủy dung.
“Ôi vãi đạn, sợ thế!”
“Mẹ tôi hỏi tôi sợ cái gì mà nhắm tịt mắt lại thế.”
“Chuyện này.
Doanh Lộ Vi còn mặt mũi nào xây dựng hình tượng nghệ sĩ dương cầm xinh đẹp???”
“Quào, bình thường cổ phải đắp bao nhiêu phấn lên mặt thể, chẳng trách da mặt lại dày như vậy.”
Fan hâm mộ của Doanh Lộ Vi vốn đã bị ông cụ Chung chọc cho tức chết, giờ lại nhìn thấy bài đăng này, lập tức ba máu sau cơn tốc váy xông lên.
“Bản thảo bôi đen lại đến nữa rồi phải không? Lộ Vi không phải người của showbiz, làm ơn đừng hắt nước bẩn nữa được không?”
“Ảnh mờ tàn tật thể này nhìn ra được ai với ai? Xin blogger đừng có dắt mũi dư luận nữa, mời quan tâm tới buổi hòa nhạc ngày 16 tháng 5 của Lộ Vi.”
“Lộ Vi sẽ chơi bản nhạc “Mặt trời và mặt trăng” của Vera Holtz trong buổi hòa nhạc, hoan nghênh mọi người tới cùng thưởng thức.”
Nhưng bởi vì hình tượng của Doanh Lộ Vi đã từng không ít lần sụp đổ, cho nên với sức lực của một mình fan hâm mộ thì hoàn toàn không đủ để đè những bình luận thật sự xuống.
“Cười ói, không phải mấy người chỉ cần dựa vào một đôi chân cũng nhận ra được Doanh Lộ Vi à? Bức ảnh này tôi thấy đầu có mờ lắm nhỉ, sao lại không nhận ra thế.” “Fan lúc nào chả mù có chọn lọc, cơ mà nói đi cũng phải nói lại, đối diện với gương mặt này mà Giang Mạc Viễn vẫn có thể bái phục bái phục.” Cuối cùng bài đăng này chỉ tồn tại được ba tiếng đồng hồ thì bị xóa mất.
Cộng đồng mạng cũng không ai biết nguyên nhân, cảm thán xong một câu “nhà giàu đúng là không dây vào được”, rồi lại tiếp tục đi chia sẻ bài đăng rút thăm trúng quà.
Ba ngày sau,
Khai giảng đã sắp một tháng, không khí trong lớp A19 đã tốt lên tương đối so với trước đây.
Đã có không ít người bắt đầu học hành nghiêm túc tan học còn trao đổi thảo luận vấn đề với nhau.
Thực ra thì cũng không hẳn là thật sự muốn học, mà là bọn họ nghe Doanh Tử Khâm giảng mấy tiết sinh học rồi, thật lòng không muốn phụ lòng tốt của cô.
Bố Doanh của bọn họ là một học thần, sao bọn họ có thể kéo chân bố Doanh mà không thấy ngại được? “Bố Doanh, bọn này đã mua thịt nướng với bia.” Đám đàn em hí hửng giơ mấy cái bọc lên: “Để cảm ơn bố Doanh đã vất vả thời gian qua.” Doanh Tử Khâm đặt bút xuống: “Bây giờ tôi chưa đói, các cậu ăn trước đi.” “Không sao, lúc nào đói lại mua.” Một cậu em ngó nghiêng:
“Chị Vũ đâu rồi?” Doanh Tử Khâm lại cúi đầu xuống: “Đang giúp tôi dắt lợn đi dạo rồi.”
Đám đàn em: “…”
Thiên lý khó dụng!
Bọn họ cũng muốn dắt lợn đi dạo.
“Không được, không thể để chị Vũ một mình độc chiếm Đô Đô được.”
Cậu em rất phẫn nộ đi ra ngoài, rút điện thoại ra gọi điện: “Chị Vũ, chị đang ở đâu thế? Ồ, gần hồ Đông à, được được được!” Cậu ta còn chưa bước ra khỏi cửa, Doanh Tử Khâm đã đột ngột đứng dậy, giọng nói lãnh lẽo như bằng: “Tôi đi cùng với các cậu.”
Hồ Đông là cảnh đẹp có tiếng của Thanh Trì, trường học còn nuôi mấy con thiên nga đen, học sinh trong trường đều thích tản bộ bên hồ.
Chẳng qua đang là giờ ăn trưa nên người vẫn còn tương đối thưa thớt.
Một cô nữ sinh đang khoác tay Chung Tri Vãn đi bộ, bất ngờ chỉ về đằng trước: “Tri Vãn, cậu nhìn xem đó là cái gì?”
Chung Tri Vãn lạnh nhạt liếc mắt nhìn qua, phát hiện đó hình như là một con lợn rất nhỏ.
“A, tớ nhớ ra rồi!” Nữ sinh vỗ vào đầu mình: “Đây là thú cưng của Doanh Tử Khâm, cái đám vô học bất tài lớp A19 ngày nào cũng đem ra khoe.”
Chung Tri Vãn nhíu mày: “Thú cưng?”
“Dân tỉnh lẻ đúng là dân tỉnh lẻ.” Nữ sinh phì cười: “Còn nuôi lợn, cũng không biết là sở thích gì nữa, tớ cũng đến phục cậu ta luôn.”
“Trong trường không cho phép nuôi thú cưng đâu.” Chung Tri Vãn nhìn vào hồ nước, thản nhiên nói: “Cậu đi nhặt nó lên rồi vứt xuống hồ đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...