Nhóm FB: Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Ký Nhất Hàng vẫn đang nói chuyện với Kỷ Ly: “Tiểu Ly, bố nói rồi, bố đi một mình là được.
Con ở lại với mẹ con đi”
Kỷ Ly tính không đồng ý:1 “Bố, đây là giới cổ võ, dù gì thì con cũng biết đánh đấm một chút.
Học giá yếu đuối như
bố, đi một mình nhỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao? Tầng 0hai này còn có rất nhiều hộ vệ”
Kỷ Nhất Hàng không biết làm thế nào, chỉ có thể đồng ý.
Thực ra, ông ấy chỉ xuống dưới tầng để lấy1 một tờ bản đồ của thành phố Ti Pháp thôi.
Hộ vệ của nhà họ Kỷ không nhận ra Kỷ Nhất Hàng, cũng không có ý nghe cuộc nói chuyện của hai ng2ười họ,
đoán chắc hai cha con này là người của thế giới ngoài được một gia tộc nào đó mời đến.
Trong giới cổ võ, nhà họ Kỷ chỉ có thể coi 6là một gia tộc tầm trung, nếu thực sự xếp hạng thì thậm chí không thể
lọt vào top 30.
Vì vậy nhà họ Kỷ chỉ được phân một phòng VIP không giống gia9 tộc khác, có bốn năm phòng.
Ba
gia tộc lớn của giới cổ võ thì càng có thể chọn tùy ý.
Nhưng Kỷ Nhất Nguyên biết chính xác Kỷ Nhất Hàng là ai, ông ta hoàn toàn không thể tin vào mắt mình, thốt lên
thất thanh: “Tại sao ông lại ở đây?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Kỷ Nhất Hàng hơi giật mình, quay đầu, sắc mặt trở nên lạnh lùng: “Ông còn ở
đây được, tại sao tôi lại không?”
Kỷ Ly ló đầu ra từ phía sau của Kỷ Nhất Hàng: “Chúng tôi có thể ở đây vì bác đúng là một thiên tài dự đoán”
Kỷ Nhất Hàng đã nói lại tất cả những lời Kỷ Nhất Nguyên nói với ông ấy lúc đầu.
Kỷ Ly cũng rất muốn hỏi: làm sao ông ta biết được Doanh thần có thể cho bọn họ thiệp mời?
Kỷ Nhất Nguyên phát điên lên, hai mắt vằn tia máu: “Không! Ông không thể ở đây, sao ông có thể ở đây được?”
Ngay cả ông ta cũng chỉ có thể ngồi bên dưới, tại sao Kỷ Nhất Hàng có thể được ngồi trong phòng VIP được?
Kỷ Nhất Hàng không để ý nữa, léo Kỷ Ly đi: “Tiểu Ly, đi thôi.”
Kỷ Nhất Nguyên còn định lao vào nhưng bị ngăn lại.
Hộ vệ nhíu mày: “Tôi nói rồi, ông phải kính trọng người trong phòng VIP.
Người ta không để ý đến ông, ông đừng
có nói nhảm nữa, định để gia chủ và chủ mẫu chờ hay sao?”
Những lời này đã khiến Kỷ Nhất Nguyên thức tỉnh, ông ta chỉ đành đi theo hộ vệ đến một phòng VIP khác để thăm
hỏi gia chủ của nhà họ Kỷ.
Sau khi hoàn thành việc dâng trà, Kỷ Nhất Nguyên mới quỳ xuống, run rẩy: “Xin hỏi gia chủ đại nhân, ngài cũng
phải người đi bồi dưỡng Kỷ Nhất Hàng phải không ạ?”
Thực chất, ông ta không thể hỏi những chuyện này bởi đây là chất vấn gia chủ, là đang thách thức uy quyền.
Nhà họ Kỷ không thuộc phe hoà bình như nhà họ Lâm, cũng không có thân phận thấp kém giống như nhà họ
Nguyệt.
Nhà họ Kỷ có phong cách hung tàn giống với nhà họ Tạ, nếu như không phải thực lực không đủ mạnh, có khi bọn
họ còn hung ác hơn cả nhà họ Tạ.
Ít nhất, nhà họ Tạ không cho phép người nhà tàn sát lẫn nhau, nhưng nhà họ Kỷ
thì có thể, thậm chí không cần phải gửi trước giấy thách đấu sinh tử.
Nhưng Kỷ Nhất Nguyên thật sự rất không cam lòng, ông ta rất muốn biết rốt cuộc là bằng cách nào mà Kỷ Nhất
Hàng lại có thể vào được phòng VIP trong khi nhà họ Kỷ chỉ có một phòng.
Quả nhiên, ngay sau khi ông ta vừa thốt câu hỏi đó, sắc mặt của gia chủ nhà họ Kỷ lập tức trầm xuống.
Một tiếng hừ lạnh vang lên, uy lực áp đảo đột nhiên xuất hiện.
Người của Kỷ Nhất Nguyên run lên không ngừng, cảm giác được xương cốt của mình sắp bị gãy nát, ông ta mới
hốt hoảng cầu xin tha thứ “Gia chủ tha mạng, gia chủ tha mạng!”
“Xin tha lỗi cho tiểu nhân không biết tự lượng sức mình, dám có phát ngôn như vậy.”
Kỷ Nhất Nguyên nói ra điều này nhưng trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ông ta là một người hiện đại, mỗi lần đi đến giới cổ võ đều phải học rất nhiều phép tắc cổ xưa và lời nói nho nhã.
May mắn thay, gia chủ nhà họ Kỷ cũng không tính toán với ông ta, chỉ khẽ phất tay: “Dẫn ra ngoài.”
Sau khi hộ vệ chắp tay hành lễ, không hề nể mặt Kỷ Nhất Nguyên thêm chút nào, lập tức kéo ông ta ra ngoài.
Sau khi cánh cửa phòng VIP đóng lại, quản gia mới lên tiếng: “Gia chủ, Kỷ Nhất Hàng này cùng thế hệ với Kỷ Nhất
Nguyên, có điều công lao không cao, cấp bậc trong phòng thí nghiệm của phân nhánh cũng chỉ đạt cấp B.”
“Ừm.” Nghe đến đó, gia chủ nhà họ Kỷ cũng không còn hứng thú.
Bổn gia còn rất nhiều người cần ông ta chăm sóc, ông ta nào có hơi sức đầu đi quan tâm đến họ.
Hiển nhiên quan gia rất rõ ràng: “Có điều, Ôn Phong Biên, anh em của người này mới vừa trở về đã lọt vào top 50
trên bảng công huân”
Gia chủ nhà họ Kỷ có chút nghi hoặc: “Ôn Phong Miên?”
Quản gia nói: “Đúng, chính là Kỷ Phong Miên hồi đó.
Vốn dĩ người này giả chết, trốn thoát khỏi nhà họ Kỷ sau đó
đổi họ của mình, hiện giờ hắn ta đã trở về
Gia chủ nhà họ Kỷ đanh mặt: “Còn dám đổi họ sao? Ai cho hắn ta cái quyền đấy? Tìm một dịp để gặp mặt, rồi dẫn
hắn ta về giới cổ võ”
ở bên ngoài giới cổ võ, cổ võ giả không tiện ra tay, nhưng vào trong này rồi thì lại khác.
Nhà họ Kỷ rất giỏi về
những thủ đoạn có thể khiến cho Ôn Phong Miễn biến mất một cách thần không biết quỷ không hay.
Một kẻ phản
bội chạy trốn, dù có giỏi giang đến đâu thì nhà họ Kỷ cũng không cần.
Quản gia gật đầu hiểu ý.
***
ở phía bên phải của tầng hai, lối vào phòng VIP ở chính giữa có một tấm biển bằng gỗ đề tên Thanh Bình Lạc.
Doanh Tử Khâm đốt lư hương và đặt nó bên cạnh Ôn Phong Miên.
Hương trong lư hương được điều chế theo phương pháp của cổ y, có tác dụng định thần, hiệu quả rất tốt.
“Bố, người bố vừa nhìn chính là..” Doanh Tử Khâm dừng lại một chút: “… Người vợ cũ đó?”
Nói là vợ cũ cũng không hợp lý.
Bởi vì trên thực tế, Ôn Phong Miên và người phụ nữ này chưa từng đăng ký kết
hôn.
Bọn họ đến với nhau khi còn ở huyện Thanh Thủy, nơi này phong tục tập quán lạc hậu.
Vào thế kỷ trước, khi người
dân trong huyện hết hôn, chỉ cần bái thiên địa trước sự chứng kiến của hai bên gia đình là đủ.
Không có Cục Dân
Chính, thậm chí không cần phải đi làm giấy đăng ký kết hôn.
Ôn Phong Miên nhẹ nhàng đáp: “Là bà ấy, bà ấy là An Nhu Cần.”
Một hồi lâu sau, ông mới xác nhận suy đoán của Doanh Tử Khâm.
Bất luận thế nào, Doanh Tử Khâm vẫn là con gái của ông, là chị gái của Ôn Thính Lan.
Có một số chuyện giờ đã có thể thoải mái mà nói ra.
“Năm đó, có thể coi như bà ấy đã cứu mạng bố” Ôn Phong Miên ho khan một tiếng: “Khi bố trốn thoát khỏi hòn
đảo, cơ thể bị khí độc bào mòn nghiêm trọng.
Sau khi tìm thấy một chiếc thuyền đánh cá bị bỏ hoang, bố mới có thể
thành công rời khỏi đó”
“Sau đó, qua nhiều lần di chuyển, đã đi đến huyện Thanh Thủy, tuy rằng chỗ đó có điều kiện rất kém cỏi, nhưng
được cái chất lượng không khí cũng khá tốt.
Tuy bố đã rời khỏi nhà họ Kỷ nhưng trên người vẫn có chút tài sản,
gom góp lại tổng cộng cũng được khoảng ba triệu”
“Lúc ấy, bố mới đến huyện Thanh Thủy, rất đói bụng, bà ấy đã cho bố một chén cháo và nói rằng sẽ chăm sóc cho
bố”
Doanh Tử Khâm nắm chặt tay của Ôn Phong Miên, nhắm mắt lại, sương mù lướt qua mắt, hồi tưởng lại một chút
về quá khứ.
“Thế nhưng, bố lại không biết được rằng, bà ấy vẫn luôn đi theo bố, biết được bổ là thiên tài nhà họ Kỷ,
luôn đợi bố trở về”
Dù sao An Nhu Cần cũng không phải là người nhà họ Kỷ, cũng không hiểu rõ tác phong của nhà họ Kỷ.
Bà ta chỉ
biết thể lực của nhà họ Kỷ ở Đế Đô rất lợi hại, cũng có vị trí không thấp trên trường quốc tế.
Vì vậy bà ta cho rằng
sau khi Ôn Phong Miên trở về, sẽ có thể có được rất nhiều vinh dự.
“Ừm, bố cũng có thể nhận ra, quần áo bà ấy mặc trên người cũng không phải là đồ của một người bình thường,
nhưng lúc đó bố thật sự không có ý định trở về nhà họ Kỷ” Ôn Phong Miên cười cười, ánh mắt nhìn về xa xăm:
“Yểu Yểu, bố cũng không phải thánh nhân, thí nghiệm thất bại lại gây ra thương vong nhiều như vậy, bố cũng đã
chịu đả kích, suy sụp mất vài năm”
“Từ đầu, bố đã để bà ấy đi rồi nhưng bà ấy không muốn đi, về sau.”
Ôn Phong Miên dùng một chút, không giải thích chi tiết, chỉ nói: “Có con với nhau rồi, bố cũng không thể để bà ấy
chịu khổ, sau đó… chúng ta lại có thêm Du Du.”
“Chuyện còn lại thì con cũng biết rồi, bà ấy sinh Du Du xong không được bao lâu thì đã mang tất cả tiền bỏ đi.”
Ông không có tình yêu với An Nhu Cần, chỉ có lòng biết ơn, thế nên ông không quan tâm đến tiền bạc.
Tất cả tình
cảm gần như đã cạn kiệt khi An Nhu Cần ra tay với Ôn Thính Lan.
Doanh Tử Khâm chống khuỷu tay suy nghĩ một lúc: “Bố, con gái ruột của bố thì sao?”
Ôn Phong Miền im lặng một lúc: “Con bé tự đi theo, không phải do bà ấy dắt đi.
Bố cũng không biết tại sao bà ấy
không đuổi con bé về, nhưng khi đó bà ấy từng cho bố xem ảnh một lần, con bé sống vô cùng tốt.”
Doanh Tử Khâm cũng không hỏi thêm, nghiêm túc nói: “Bố, bố yên tâm, con và Tiểu Lan sẽ luôn ở cạnh bố, không
đi đâu hết ”
Ôn Phong Miên khẽ thở dài: “Bố cũng có lỗi.
Lúc đó bố thực sự rất vô dụng, không làm được trò chống gì?
“Bố cũng nói rồi, bố đầu phải là thánh nhân” Doanh Tử Khâm cụp mắt, “Sau này sẽ tốt hơn”
Cô sẽ bảo vệ thật tốt người nhà của mình.
***
Bên kia.
An Nhu Cẩn đã ngồi trong phòng VIP nửa tiếng, cảm thấy rất buồn chán nên đã xuống tầng đi dạo loanh quanh.
Khi đi đến khu vườn phía sau nhà hàng, bà ta bắt gặp một cậu thanh niên.
Người thanh niên vốn đang xem điện thoại, sau khi nhìn thấy bà ta, anh ta cất điện thoại đi và chào hỏi: “Xin chào
phu nhân”
Nhìn thấy một cổ võ giả vẫn đối xử với mình một cách tôn trọng như vậy, cảm giác hư vinh trong lòng An Nhu
Cẩn đã được thỏa mãn thành công, tâm trạng ủ rũ tan biến ngay lập tức.
Bà ta cũng nhận ra người thanh niên là đệ tử của nhà họ Kỷ.
An Nhu Cẩn cười cười: “Thiên Hạo, cậu đang xem gì vậy?”
“Hội đấu giá nhàm chán quá, trước khi đến tôi đã tải trước một số chương trình truyền hình ở thế giới bên ngoài.”
Kỷ Thiên Hạo kính cẩn đưa điện thoại tới.
Trên màn hình của điện thoại di động là logo của Thanh Xuân 202.
Đúng lúc là tập hai của mùa đó, Doanh Tử Khâm đến trợ giúp Vân Hòa Nguyệt.
Ánh đèn chiếu vào mặt cô gái, lộ ra vẻ đẹp lay động lòng người.
Nụ cười trên khóe miệng An Nhu Cẩn lập tức đông cứng lại.
“Phu nhân cũng cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp phải không?” Kỷ Thiên Hạo nhận thấy sự thay đổi trong nét mặt của
An Nhu Cần: “Không ngờ rằng thế giới bên ngoài còn có người xinh đẹp như vậy.”
Đại bộ phận cổ võ giả đều xem thường thế giới bên ngoài là còn bởi một nguyên nhân, đó là giới cổ vũ rất hợp
phong thủy con người, nên bất luận là nam hay nữ đều rất ưa nhìn, hoàn toàn vượt xa người bình thường.
An Nhu Cần định thận lại: “Thật xinh đẹp! Cậu thích cô ấy không?”
Kỷ Thiên Hạo hơi nheo mắt: “Phu nhân?”
An Nhu Cần cầm lấy khăn che miệng, ho khan hai tiếng: “Nếu thích người ta thì chủ động một chút.
Cô ấy chỉ là một người bình
thường, còn cậu là một cổ võ giá, có dùng chút thủ đoạn khác cũng không phải vấn đề gì to tát”
Ôn Phong Miên quan tâm đến điều gì, bà ta đã rõ ràng từ mười năm trước.
Hủy hoại thêm một người cũng không có là gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...