Bà ta nhìn theo tầm mắt của trợ lý đặc biệt liền nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi xổm trước một hàng ghế.
Vẻ mặt rất đau thương, khổ sở3.
Trông dáng vẻ này khiến người khác không thể tin được anh ta chính là người thừa kế tiếp theo của nhà họ Nhiếp.
Nhưng đúng là vậy1.
Nhà họ Nguyên có không ít ảnh của Nhiếp Triều, góc nào cũng có.
Vì thế dù Nhiếp Triều chỉ lộ một góc mặt nghiêng, Mạnh Như cũng k9hông thể không biết.
Bà ta lập tức đứng dậy, đi qua.
Lối đi trong khoang hạng nhất đủ lớn, hai người đứng cũng không thành vấn đề.
3
“Cậu Nhiếp Triều.” Mạnh Như rất lịch sự mở lời: “Chào cậu, thật không ngờ lại gặp được cậu ở đây.” Ở Đế đô,
Nhiếp Triều bị ông cụ Nhiếp tr8ông rất chặt.
Dù trên tiệc rượu, vệ sĩ của nhà họ Nhiếp cũng sẽ cản rượu lại.
Nhà họ Nhiếp rất nghiêm, điều này khiến những người muốn sử dụng thủ đoạn bất chính không có cách nào.
Bà ta có thể.
Nghe thấy có người gọi, trong đầu Nhiếp Triều bật ra một dấu hỏi chấm.
Anh ta quay đầu, liếc Mạnh Như một cái,
khó hiểu: “Bà là ai?”
Nụ cười của Mạnh Như cứng lại: “Thiếu gia Nhiếp Triều, có lẽ cậu không biết tôi.
Tôi là Mạnh Như, Nguyễn Văn
Long là chồng tôi, chúng tôi từng hợp tác với nhà họ Nhiếp.
Nói là hợp tác, thực ra cũng chỉ miễn cưỡng có cái tên mà thôi.
Đế đô có rất nhiều gia tộc, những gia tộc như nhà họ Nhiếp, nhà họ Mục căn bản là không hợp tác với người khác.
đồ.” Nhiếp Triều không thèm nghĩ ngợi gì: “Chưa nghe thấy bao giờ.”
Lăng Miên Hề chớp chớp mắt.
Cuối cùng cô ấy cũng phát hiện ra Nhiếp Triều và Nhiếp Diệc vẫn có điểm giống nhau.
Không hổ là anh em.
Lần này, Mạnh Như cũng nhìn thấy Lăng Miên Hề.
Bà ta nhíu mày.
Sao bên cạnh Nhiếp Triều lại có một cô gái?
Mạnh Như hơi ngẫm nghĩ một chút, trong đầu lướt qua tất cả những tiểu thư danh giá nổi tiếng nhưng cũng không
tìm ra gương mặt khớp với Lăng Miên Hề.
Bà ta nghiễm nhiên cho rằng, Lăng Miên Hề là tiểu thư của một gia tộc nhỏ hoặc là ngôi sao trong làng giải trí.
Dù sao bên cạnh Nhiếp Triều không thiếu phụ nữ, thay người yêu rất nhanh.
Trước đây, lúc Nhiếp Triều chưa được chọn làm người thừa kế đã có không ít phụ nữ dính lấy anh ta rồi.
Mạnh Như không để ý đến Lăng Miện Hề: “Thiếu gia Nhiếp Triều, có một chuyện tôi muốn bàn với cậu.”
Nói rồi bà ta gọi trợ lý đặc biệt đến, lấy một tập văn kiện trong túi ra, lại cất lời: “Chính là công trình này, không
biết cậu có…”
Lời đằng sau không thể nói tiếp.
Phó Quân Thâm ngẩng đầu, đôi mắt hoa đào nhàn nhạt quét qua: “Yên lặng.” Đột
nhiên bị ngắt lời, Mạnh Như cau mày, hơi không vui.
Bà ta quay đầu muốn trách mắng.
Nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt điên đảo chúng sinh kia, Mạnh Như sững sờ tại chỗ.
Người đàn ông ngồi trên ghế mềm, lông mi anh mỏng mà dài, làn da nơi vạt áo trắng lạnh, tương phản rõ rệt với
màu môi.
Hào hoa phong nhã hấp dẫn người khác.
Rõ ràng là dáng vẻ bỡn cợt với đời nhưng lại tỏa ra khí thế cực kỳ mạnh khiến lòng người sinh ra sợ hãi.
Mạnh Như lùi về sau một bước, ngạc nhiên: “Cậu… cậu là..”
Không ngờ tổng giám đốc khu vực châu Á Thái Bình Dương mới nhậm chức của Tập đoàn Venus cũng ngồi trên
chuyến bay này.
Sao bà ta có thể may mắn đến vậy?
Mạnh Như không hề biết, ngoài Nhiếp Triều và Phó Quân Thâm ra, thân phận của Giang Nhiên, Lăng Miện Hề và
Tu Vũ cũng không hề thấp.
Nhưng những người này, bà ta chưa gặp ai bao giờ.
“Xin lỗi, chào cậu, tôi là Mạnh Như.” Mạnh Như kìm nén sự vui mừng, đầu còn nhớ đến chuyện nhỏ tiếng nữa, lại
giới thiệu một lần nữa: “Nhà họ Nguyên ở Đế đô, Nguyễn Văn Long là chồng tôi.”
Doanh Tử Khâm cựa mình, hiển nhiên là tỉnh do ôn.
Cô nhấc tay, đang muốn bỏ chụp mặt xuống để xem xem xảy ra chuyện gì.
Một bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay
cô, mềm mại mà khô ráo, mang theo sức mạnh khiến người ta an tâm.
“Không thấy người khác đang ngủ à?” Phó Quân Thâm tựa lưng vào ghế, không thèm nhấc mắt lên nhìn Mạnh
Như: “Giáo dưỡng thể này?”
Anh cười nhẹ, ngữ khí lạnh lẽo: “Cút ra ngoài.”
Sắc mặt Mạnh Như trắng bệch.
Nếu người khác nói bà ta như thế, bà ta sẽ đáp trả bằng lời nói khó nghe hơn.
Nhưng đây lại là tổng giám đốc khu vực châu Á Thái Bình Dương của Tập đoàn Venus, chọc vào anh, cả nhà họ
Nguyên cũng không đủ để chôn cùng.
“Bà ồn quá.” Nhiếp Triều hiểu cảm xúc của Phó Quân Thâm, anh ta trực tiếp gọi tiếp viên: “Mời bà ta rời khỏi đây,
phí tổn, tôi chịu.”
“Nếu bà ta khiếu nại các cô, các cô nói với tôi là được.”
Nhiếp Triều cảm thấy đây là giây phút anh ta hào khí ngút trời nhất.
Tiếp viên lập tức đến, sau khi hỏi thăm tình hình bên mời Mạnh Như và trợ lý đặc biệt của bà ta ra ngoài.
Nói là mời, nhưng trong mắt Mạnh Như thì bà ta bị đuổi ra,
Đây là lần đầu tiên bà ta bị đuổi ra khỏi khoang hạng nhất.
Song, khoang thương gia cũng hết chỗ, cuối cùng, bà ta
chỉ đành xuống khoang phổ thông.
Mạnh Như vô cùng khó chịu.
Người xung quanh nhìn bà ta, bà ta đều cảm thấy họ đang chế giễu mình.
Nhưng người đuổi bà ta là Nhiếp Triều
và Phó Quân Thâm, bà ta có oán giận đến đâu cũng chỉ có thể kìm nén.
Sau khi khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, Mạnh Như bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Chẳng trách Nhiếp Triều lại ở trên chuyến bay này, thì ra là vì Phó Quân Thâm ở đây.
Điều ấy chứng minh nhà họ
Nhiếp có hợp tác với Tập đoàn Venus.
Điểm này khiến Mạnh Như càng kiên định hơn, bà ta nhất định phải bồi dưỡng Doanh Nguyệt Huyên cẩn thận, sau
đó hợp tác với nhà họ Nhiếp.
Không biết chừng sau này nhà họ Nguyên có thể mượn luồng gió đông ấy để tiến quân vào thị trường quốc tế.
Trong lòng Mạnh Như có tính toán, nhận lấy chụp mắt từ tay trợ lý đặc biệt, bắt đầu nghỉ ngơi.
Hai tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay Đế đô.
Thời gian ngủ của Doanh Tử Khâm rất khéo, cô là kiểu người
vừa lên xe, lên máy bay là có thể ngủ rất nhanh, đến trạm thì sẽ tự tỉnh lại.
Nhưng cái khéo này không tồn tại khi cô ngồi trên xe của Phó Quân Thâm, những lúc ấy cô đều ngủ mãi không
dậy.
Một đoàn người không đi lối đi dành cho khách VIP, dù sao có vài người quả thực quá hấp dẫn ánh nhìn của người
khác
“Đến thắng nhà chúng tôi đi.” Trước khi lên máy bay, Lăng Miện Hề đã gọi cho nhà họ Lăng, tài xế đang đợi ở chỗ
để xe rồi: “Đủ rộng, có thể ở lại, còn có thể đua ngựa.”
Giang Nhiên hừ lạnh: “Đó cũng là nhà của ông đây.” Sở dĩ cậu ta lấy họ Giang là vì quyết định của Lăng Trọng
Lâu.
Lăng Trọng Lâu chống lại mấy vị trưởng bối của nhà họ Lăng, để Giang Nhiên theo họ của Giang Hòa Bình.
Vốn dĩ nói đứa thứ hai sẽ lấy họ Lăng nhưng Lăng Trọng Lâu lại cảm thấy Giang Họa Bình sinh con quá vất vả, thế
nên ông không sinh nữa.
Mấy vị trưởng bối kia của nhà họ Lăng tức đến giậm chân nhưng cũng không thể làm gì.
Doanh Tử Khâm ngáp một cái, ánh mắt tùy ý đánh giá xung quanh.
Bên phải vang lên tiếng hét và tiếng hoan hô, còn có tiếng chụp ảnh liên tục nữa.
Đó là lối đi dành cho khách VIP.
Một cô gái đi ra dưới sự che chở của vệ sĩ.
Cô ta mặc bộ đồ thịnh hành nhất quý này, trên người từ trên xuống dưới
đều là hàng xa xỉ,
Đeo kính râm, môi đỏ chót.
Là Tu Nhan.
Tu Vũ cũng nhìn thấy, bước chân cô dừng lại một chút.
“Tiểu Vũ.” Lăng Miện Hề men theo ánh mắt cô ấy mà nhìn qua: “Thực ra em hoàn toàn có thể trở về, cô ta căn bản
không phải là đối thủ của em.”
Tu Vũ trầm mặc một chút: “Nói sau đi.”
“Tuy giới cổ võ không được nhúng tay vào chuyện của gia tộc thể tục nhưng một hai tên thì không có vấn đề gì.
Chị có thể giúp em.” Lăng Miện Hề bẻ đốt ngón tay tính tính: “Chẳng hạn chị có thể khử mấy kẻ không biết xấu hổ
ở nhà em nhỉ?”
Khóe miệng Tu Vũ run rẩy: “Xã hội pháp trị, chị đừng nghĩ nữa.”
“Phiền thật.” Lăng Miên Hề ngẫm nghĩ, vậy cũng phải.
Đây cũng là lý do tại sao giới cổ võ lại có quy tắc như thế.
Giới cổ vũ động thủ quen rồi, tùy tiện là có thể đổ máu, dễ dàng gây rối loạn trật tự xã hội.
Lăng Miện Hề nhảy nhót đi tìm Doanh Tử Khâm: “Doanh Doanh, chị mời em ăn kẹo hồ lô của Đế đô.”
***
Một bên khác.
Nhà tổ của nhà họ Doanh.
Tuy Doanh Chấn Đình an ủi rất lâu nhưng Chung Mạn Hoa vẫn hối hận.
Mấy hôm nay bà ta ăn không ngon, ngủ không yên, chìm đắm trong lo nghĩ.
Cuối cùng, bà ta cũng không nhịn được, mặt dày gọi điện cho ông cụ Chung, mời ông cụ dẫn theo Doanh Tử Khâm
qua nhà họ Doanh ăn cơm hôm Tết dương.
“Không cần.” Ông cụ Chung vừa nghe là điện thoại của Chung Mạn Hoa thì sắc mặt liên không vui: “Chúng tôi tự
đón Tết dương, yên tâm đón Tết cùng con gái các người đi.”
Ông cụ Chung không đi cùng chuyến bay với Doanh Tử Khâm.
Ông cụ nghĩ một đám thanh niên cùng đi với nhau, sao ông có thể không biết ngại mà làm phiền được.
Vì thế ông
liền đặt vé máy bay vào tháng sau với Doanh Thiện Luật, đến lúc ấy cùng bay qua để đón năm mới.
Thế hệ trước cũng chú trọng đến tết cổ truyền hơn, ông không quan tâm đến Tết dương lắm.
“Bố!” Chung Mạn Hoa bị câu cuối đâm đến thần kinh đau nhói: “Mọi người có ý gì?”
“Tao chẳng có ý gì cả.” Ông cụ Chung lạnh lùng nói: “Tao đã nói những câu này từ lâu rồi.
Chung Mạn Hoa, hy
vọng mày đừng hối hận.”
“Tao nói lại một lần nữa, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Vì một đứa con nuôi mà không cần con gái ruột, lại còn xa cánh con trai ruột nữa.
Ông cụ thực sự không biết Chung Mạn Hoa muốn gì.
May mà Doanh Tử Khâm đã rời khỏi nhà họ Doanh, vậy thì chuyện của nhà họ Doanh, ông cũng không quản nữa.
Ông cụ Chung không buồn nói thêm một câu nào với Chung Mạn Hoa, ông cụ cúp máy luôn, quay đầu nhìn Doanh Thiên Luật, không nhịn được mà sững người: “Thiên Luật, cháu sao vậy? Đổ bệnh à?”
Tóc Doanh Thiên Luật ướt sũng, dán chặt trên trán.
Sắc mặt anh ta trắng bệch, thần sắc hơi suy sụp: “Không phải, cháu lại mơ thấy một giấc mơ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...