Không hề chỉ đích danh là ai cả.
Thế nhưng chỉ cần xem tiết mục “Chấp nhận hình phạt của thần học đi!” thì chắc
chắn sẽ biết đ3ược học sinh ngôi sao đó là ai.
Chỉ có mình Tu Nhan mà thôi.
Trước đó fan hâm mộ của Tu Nhan luôn miệng thổi 1phồng trong toàn bộ giới giải trí, không có bất kỳ ai có học
thức bằng Tu Nhan được.
ISC chính thức đưa ra thông báo 9như vậy rõ ràng là đang nói Tu Nhan dùng phương pháp trong giới giải trí để
phá vỡ quy tắc của giới học thuật.
Hiện g3iờ ISC đã được các bên chú ý tới, trừ khi người này không hề sử dụng Weibo.
“Thanh Xuân 101′ chọn thành viên kiểu gì 8vậy? Hết Lạc Tử Nguyệt lại tới Tu Nhan, toàn là mấy người đáng
khinh!”
“Tin bí mật đây, Tu Nhan bị một vị giảng viên ở Đại học Để đồ đích thân đuổi, xin cho hỏi một câu, giấu mặt ở đâu
rồi?”
“Vậy mà fan hâm mộ còn không biết xấu hổ mà khoe khoang thổi phồng cả lên, thổi nữa thì hình ảnh học giỏi của
thần tượng mấy người sẽ sụp đổ đó.”
“Chậc chậc, hiện giờ lo cho Thanh Xuân 202 ghế, không biết liệu có thể triển khai tiếp được hay không?”
Thanh Xuân 101 là một nhóm nữ, Thanh Xuân 202 là nhóm nam.
Trong thời gian nghỉ hè, các công ty đã chọn người xong, gửi danh sách tới.
Bây giờ đang là khoảng thời gian phỏng vấn, giống như Thanh Xuân 101, cuối cùng sẽ chọn ra 100 người.
Sang đầu năm sau mới chính thức tuyển
chọn và biểu diễn.
Bởi vì lần này Truyền thông Sơ Quang cũng đưa người tới, vậy nên tiện tay đầu tư đôi chút.
Sau khi xử lý xong chuyện ở trại huấn luyện, ngày hôm sau Doanh Tử Khâm đi tới địa điểm phỏng vấn Thanh
Xuân 202 để xem tình hình.
Địa điểm phỏng vấn rất đông đúc, ước chừng có hơn nghìn người.
Doanh Tử Khâm không đi tới đó, chỉ đứng ở bên cạnh.
Cô đưa tay chỉ về phía trước, nhẹ giọng nói: “Anh nhìn kìa.”
Phó Quân Thâm nhìn theo hướng cô chỉ, nhìn thấy một nhóm thiếu niên chừng mười tám tuổi.
Anh nhíu mày: “Chẳng phải em thích mấy nữ ngôi sao xinh đẹp ư? Giờ thay đổi khẩu vị rồi à?”
“Không phải.” Doanh Tử Khâm như ngẫm nghĩ điều gì đó: “Em đang ước tính xem bọn họ đáng giá bao nhiêu
tiên.”
Phó Quân Thâm: “…”
Không hổ là Yểu Yểu.
“Trẻ tuổi tốt ghê.” Doanh Tử Khâm liếc qua: “Có Collagen, anh có thể tới thử cảm giác xem như nào.” Phó Quân
Thâm nghe cô nói như vậy, anh đưa tay ra, ẩn lên gương mặt hồng hào của cô một cách đầy tự nhiên: “Cô bạn nhỏ,
anh thấy nhéo em vẫn thích hơn đó.”
Doanh Tử Khâm lườm tay anh một cái, không nói gì cả.
Sau khi xem một lúc, hai người quay trở về xe.
Doanh Tử Khâm thắt chặt dây an toàn xong, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, sau đó đột nhiên mở mắt.
Cô rút bộ bài
Tarot mang theo trong túi ra, đặt dưới chân.
Cô vẫn chưa tính số mệnh của Đệ Ngũ Nguyệt.
Đúng lúc bây giờ cô đang ở Để đô, chung chỗ với Đệ Ngũ Nguyệt,
có thể tính được.
Sau khi chọn bài xong, Doanh Tử Khâm lật từng lá lên một.
Lá đầu tiên, Moon, số thứ tự*18”, tấm số 19 bộ ẩn chính, nằm xuôi.
Lá thứ hai, Death, số thứ tự”14”, tấm số 15 bộ ẩn chính, nằm ngược.
Tấm thứ ba, Tower, số thứ tự”16”, tẩm số 17 bộ ấn chính, nằm xuôi.
Sau khi nhìn thấy rõ là bài thứ ba, ánh mắt Doanh Tử Khâm nheo lại.
Lại là một lá bài Tower.
Lần gần nhất là bài Tower xuất hiện là lúc tính cho Thương Diệu Chi.
Dù nói như thế nào thì lá bài Tower này cũng không mang điềm tốt lành.
Mỗi khi lá bài này xuất hiện, đồng nghĩa là có liên quan tới cái chết.
Lá đầu tiên là Moon, có nghĩa Đệ Ngũ Nguyệt
đang ở trong tình cảnh không lành, tồi tệ.
Bàn tay cầm lá bài của cô dừng lại vài giây.
Nếu như là lúc cô ở thời kỳ đỉnh cao, sửa đổi số mệnh là chuyện dễ như trở bàn tay, cho dù là trong những tình thế
chắc chắn phải chết.
Nhưng bây giờ không được.
Nhưng là bài thứ hai là Death nằm ngược, điều này có nghĩa là vẫn còn một chút hy vọng sống sót, không phải là
tình thể chắc chắn sẽ chết.
Doanh Tử Khâm cất bộ bài đi, trầm ngâm hai giây, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Đệ Ngũ Nguyệt.
“Bây giờ tôi đến nhà có một chuyến.”
Phía bên kia lập tức trả lời.
“Chị à, em còn chưa góp đủ tiền [huhu] tối nay chị đừng tới thu nợ được không?”
“Tôi không thu nợ, chỉ tới gặp mặt thôi.” “Thật hả? Vậy thì tốt, chị có biết quán trà sữa ở đường Tây không? Em
đang ở chỗ này, em sẽ gửi định vị cho chị.”
Một giây sau, Đệ Ngũ Nguyệt gửi định vị qua.
Địa điểm phỏng vấn Thanh Xuân 202 cách quán trà sữa này khá xa, đi xe cũng phải tốn chừng bốn mươi phút.
Trong khoảng thời gian này, Doanh Tử Khâm có thể hóa trang xong, sau đó gặp Đệ Ngũ Nguyệt.
Phó Quân Thâm xuống xe: “Anh chờ em nhé?”
“Không cần đâu.” Doanh Tử Khâm kéo vành mũ xuống: “Tổn thời gian lắm, em sẽ tự trở về.”
Phó Quân Thâm không có ý kiến gì: “Sau tám giờ tối thì hãy gọi điện cho anh.”
Để đô đông đúc lại nhiều thành phần, buổi tối rất hỗn loạn.
Nhất là nơi này, ở sát với giới cổ võ, thỉnh thoảng sẽ có
cổ võ giả chân chính xuất hiện.
Cho dù bạn nhỏ nhà anh rất lợi hại nhưng anh vẫn không cảm thấy yên tâm.
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Vâng.”
Sau khi cô vẫy tay tạm biệt mới đi vào trong quán trà sữa.
Đệ Ngũ Nguyệt ngồi bên cửa sổ, trên mặt bàn đặt mười
mấy cốc trà sữa.
Khi nhìn thấy cô đi vào trong bèn vui vẻ vẫy tay: “Chị ơi, ở đây này.”
Nói xong, cô ấy đẩy một chén bánh trôi hoa quế tới trước mặt Doanh Tử Khâm: “Em mời chị.” Doanh Tử Khâm
không nhận lấy, tựa lưng vào ghế: “Hay đó, cô mời tôi uống, tôi trả tiền.”
Đệ Ngũ Nguyệt tan vỡ: “…”
Biểu hiện của cô ấy rõ ràng tới vậy sao? Xem ra phương pháp lừa người tổ truyền của nhà cô ấy chẳng lợi hại gì cả!
Doanh Tử Khâm không thèm quan tâm, hỏi thẳng: “Có phải là gần đây cô cảm thấy đầu óc choáng váng, nhiều khi
không muốn ăn, có lúc lại ăn uống quá độ hay không?”
Đệ Ngũ Nguyệt ngẩn ra: “Có một chút.”
Sau khi cô ấy trở lại Đế đô thì xuất hiện những tật xấu này.
Nhưng cô ấy không quan tâm tới, dù sao những người trong nghề này dù ít dù nhiều cũng có vài bệnh.
Đương
nhiên cô ấy đã tới bệnh viện khám, bác sĩ nói là do gần đây cô ấy chịu áp lực quá lớn gây ra.
Đệ Ngũ Nguyệt trừng
mắt nhìn: “Chị ơi, chị thành thật nói cho em biết đi, có phải là chị cũng thuộc thể gia phong thủy nào hay không?”
Hiện giờ chỉ còn một mình nhà Đệ Ngũ là thế gia phong thủy mà thôi, những nhà khác sớm đã biến mất, nhưng rất
có thể con cháu của họ vẫn còn trên đời.
Doanh Tử Khâm chớp chớp mắt, không nói gì.
Hiện giờ đúng thật là năng lực tính quẻ của Đệ Ngũ Nguyệt không phải quá mạnh, nhưng không có nghĩa là thiên
phú của cô ấy thấp.
Chỉ là không dùng đúng chỗ mà thôi.
Doanh Tử Khâm đoán rằng có thể là bởi vì nguyên nhân coi số mạng giúp cô nên tuổi thọ của người đó bị suy giảm,
cũng liên đới tới con cháu trực hệ của người đó bị liên lụy vào trong nhân quả này.
Vậy nên tuổi thọ dòng chính như Đệ Ngũ Nguyệt đều rất ngắn.
Sau khi Đệ Ngũ Nguyệt ra đời không bao lâu thì bố cô ấy đã qua đời.
Ông nội của Đệ Ngũ Nguyệt – gia chủ nhà Đệ
Ngũ hiện giờ vẫn còn sống, nhưng chỉ e cũng đã phải trả một cái giá không hề nhỏ.
“Không phải.” Doanh Tử Khâm vứt bỏ dòng suy nghĩ trong đầu, lười nhác đáp: “Cô cứ coi tôi là một tên lừa đảo là
được.”
“Chuyện này có gì đâu chứ.” Đệ Ngũ Nguyệt không thèm để tâm, vung tay lên: “Em cũng là đồ lừa đảo, cả nhà em
đều là đồ lừa đảo.”
Doanh Tử Khâm đứng dậy: “Vậy thì tới nhà có một chuyển nào.”
“Đi thôi.” Sau khi biết Doanh Tử Khâm tới đây không phải là để đòi nợ, Đệ Ngũ Nguyệt thoải mái đáp ứng:
“Những nhà em cách đây khá xa, chị ơi, tiền taxi.”
Doanh Tử Khâm liếc mắt nhìn cô ấy: “Tôi trả.”
Đệ Ngũ Nguyệt vui vẻ, lên mạng đặt xe.
Ngón tay Doanh Tử Khâm gõ lên mặt bàn, mí mắt rủ xuống.
Bất kể như thế nào thì cô cũng phải sửa đổi số mệnh cho Đệ Ngũ Nguyệt.
Bên phía thành phố Hộ.
Nhà họ Doanh.
Sau khi Doanh Lộ Vi bị tống vào trong nhà giam sức khỏe của bà cụ Doanh càng ngày càng kém chỉ còn cách ở lại
bệnh viện.
Đáng tiếc là bất kể bệnh viện Số 1 kiểm tra bao nhiêu lâu thì vẫn không thể tìm ra được não của bà cụ Doanh bị tổn
hại chỗ nào cả.
Não của con người phức tạp hơn toàn bộ các thiết bị trên đời này, dù trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ rất phát
triển thì cũng không thể phân tích hoàn toàn não người.
Chung Mạn Hoa nôn nóng đến mức đi vòng quanh.
Vào đầu tháng sáu, bà ta đã tới bệnh viện Thiệu Nhân đăng ký.
Những bệnh viện Thiệu Nhân trả lời mỗi một tuần thần y chỉ khám cho một người bệnh.
Có rất nhiều người đăng ký, bao gồm cả những thế gia ở Để đồ, cho dù là nhà họ Doanh thì cũng không thể chen
ngang được.
Chung Mạn Hoa chỉ còn cách chờ đợi.
Rốt cục thì hôm nay cũng chờ đến lượt.
Bà ta không thể chờ đợi thêm, lập tức gọi điện thoại tới bệnh viện Thiệu
Nhân.
“Xin lỗi, một tháng nay thần y không tới, bên phía bệnh viện cũng không biết rõ lịch trình của thần y.” Nhân viên
phục vụ lễ phép đáp: “Nhưng trước khi thần y đi có nói là có thể gọi điện thoại cho cô ấy.”
“Được.” Chung Mạn Hoa thở phào một tiếng: “Có thể liên hệ là được.”
“Số điện thoại là 177xxXXXXX.” Nhân viên phục vụ đọc ra một số điện thoại, sau đó dặn dò thêm: “Nhưng bà hãy
chuẩn bị tinh thần trước, không phải là xếp hàng tới lượt là có thể mời thần y tới khám bệnh tại nhà.”
Cho dù một tháng có bốn người bệnh có thể được gặp thần y, nhưng rất có thể không một ai được thần y tự mình
ra tay.
“Đương nhiên là tôi biết.” Chung Mạn Hoa dùng bút ghi lại: “Cảm ơn cô.”
Chung Mạn Hoa có thể đoán được điều này.
Dù sao thì muốn gặp thần y một lần cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng Chung Mạn Hoa không hề cho rằng thần y sẽ không khám bệnh.
Nhà họ Doanh có quyền có thể, thần y
muốn gì bọn họ cũng có thể cho đối phương.
Chung Mạn Hoa lưu số điện thoại kia vào trong điện thoại di động.
Doanh Nguyệt Huyên ở bên cạnh nhìn sang, đột nhiên cảm thấy số điện thoại này rất quen.
Cô ta vắt óc suy nghĩ, đột nhiên lên tiếng: “Con từng thấy số điện thoại này rồi.” Ngón tay đang bấm số điện thoại của Chung Mạn Hoa ngừng lại, cảm thấy mừng như điên: “Ở đâu? Tiểu Huyên, con quen hả?”
Nếu như Doanh Nguyệt Huyên có quan hệ với vị thần y này, vậy thì việc mời thần y tới khám bệnh cho bà cụ Doanh sẽ đơn giản vô cùng.
“Con biết, mẹ cũng biết.” Bờ môi Doanh Nguyệt Huyên mấp máy: “Là em gái.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...