Nhưng khi nhìn thấy người ngồi ở đó, máu trong người bà ta như chảy ngược, trên mặt tràn ngập vẻ khó tin.
Chung phu3 nhân không thể ngờ được bà ta lại gặp hai người mà bà ta không thể gặp được nhất ở đây.
Một người là công tử ăn c1hơi trác táng số một của thành phố Hộ.
Một người là đứa con gái nuôi nhà họ Doanh không quyền không thể
Ha9i người đều bị người trong giới thượng lưu của thành phố Hộ coi thường.
Đương nhiên Chung phu nhân cũng như vậy.
Nhưng dĩ nhiên, Phó Quân Thâm có sự che chở của ông cụ Phó, bề ngoài mọi người cũng không nói gì, chỉ là âm
thầm tr8ào phúng sau lưng mà thôi.
Đến vị hôn thê của mình cũng không giữ nổi thì được coi là đàn ông gì chứ?
Nhưng ai có thể nói cho bà ta biết, tại sao Phó Quân Thâm lại là trưởng quan của IBI?!
Chung phu nhân không thể tin được, bên tai ong hết cả lên, mặt cắt không còn giọt máu, vô cùng hối hận.
“Bắt cóc phi pháp, bắt tay với người khác âm mưu lấy nội tạng người.” Phó Quân Thâm quét mắt nhìn văn kiện
trong tay, cười nhẹ: “Khá nghiêm trọng đấy.”
Người Chung phu nhân run lên, môi cũng run rẩy.
Bà ta muốn mở miệng xin tha nhưng lại không biết nói gì.
Giờ đầu óc bà ta đã đặc quánh lại, chết máy rồi.
“Yên tâm, chúng tôi rất công chính, sẽ làm xử theo quy định pháp luật.” Phó Quân Thâm cũng không nhìn chung
phu nhân mà nghiêng đầu, mắt hoa đào cong cong: “Lát ăn gì?”
Doanh Tử Khâm ngáp một cái: “Không ăn gan lợn.”
Ám ảnh của cô với gan lợn quả thật hơi lớn.
Hai người đứng dậy, một trước một sau ra ngoài, để lại Chung phu nhân vẫn còn đang rất hoảng hốt trong phòng
thẩm vấn.
Vừa ra khỏi phòng thẩm vấn, còn chưa đi được mấy bước, Doanh Tử Khâm ngừng lại.
Cô nghiêng đầu, nhướn mày: “Anh có tin đồn bên lề.” Ngừng một chút, cô lại từ từ nhả ra hay chữ: “Anh ơi.”
Phó Quân Thâm nhấc tay, véo mặt cô: “Cô bạn nhỏ, nghiện bắt nạt anh rồi đúng không?” Doanh Tử Khâm nâng mắt, ngược lại không có cảm xúc gì: “Anh véo em nhiều đâm nghiện rồi đúng không?”
“Ừm, em còn trẻ.” Phó Quân Thâm lười biếng thẳng lưng: “Tràn đầy collagen, véo thích.” “Ồ, vậy em mua cho anh
đứa trẻ con nhé?”
Phó Quân Thâm mím môi, nghiêng đầu thì thấy bài viết mới nhất đang hot trên diễn đàn NOK.
Tiêu đề: Bất ngờ! Biết trưởng quan thần bí của IBI không? Người đứng đầu, đến cục trưởng cũng phải gọi anh ấy là
lão đại.
Chủ bài viết: Nghe nói, chỉ là nghe nói.
Tôi nghe bạn thân làm ở IBI nói.
Cậu ta nói trưởng quan kia của họ đặc biệt điều thám viên cao cấp của IBI đi chỉ để bưng trà, rót nước cho người
yêu mình.
Còn có tin hot hơn, mọi người đợi đấy, tôi đi hỏi tiếp, lát nữa livestream cập nhật.
Bài viết có IBI vẫn luôn rất hot.
Cũng không phải vì nguyên nhân lớn gì, là các đại lão trên diễn đàn từ sáng đến tối quá mệt mỏi, chỉ đợi đọc tin của
IBI để điều chỉnh cảm xúc.
Càng đừng nói người mà bài viết này nhắc đến lại là cấp trên của cục trưởng IBI.
Rất thần bí, nhưng không ai không biết.
Chỉ tiếc, dù có là hacker hàng đầu quốc tế cũng không thể tra ra được tin tức của vị trưởng quan ấy.
Dù hắn có xuất hiện ở tòa nhà tổng bộ IBI, nhưng không ai có thể định vị được vị trí cụ thể của hắn.
Trong phút chốc, đã có không ít đại lão nhấn vào xem.
Bình luận dưới bài viết cũng nhanh chóng tăng lên.
“Tôi có người bạn, biết được cụ thể sự tình thế nào.”
“Tôi làm chứng, tôi là bạn của bình luận trên.”
“Tôi không chỉ muốn biết cụ thể, tôi còn muốn biết từng chi tiết, tốt nhất là lông mi của người yêu trưởng quan có
mấy sợi cũng phải nói rõ ra.”
“Ừm, người yêu trưởng quan là trai hay gái đấy? Nếu anh ấy thích con trai, tôi cảm thấy anh ấy có thể cân nhắc tôi
một chút.”
Phó Quân Thâm: “…”
Anh luôn cảm thấy diễn đàn NOK không khác Weibo là mấy.
Điểm khác biệt duy nhất là Weibo có một đám dân
mạng ngốc nghếch.
Diễn đàn NOK là một đám đại lão thực lực đỉnh cao, nội tâm ngốc nghếch.
***
Chiều
Lúc gửi tin nhắn cho Đại học Norton, Doanh Tử Khâm nhận được điện thoại của Mục Hạc Khanh.
“Tiểu Doanh, cháu về thành phố Hộ rồi ư?”
“Vâng.” Một tay Doanh Tử Khâm cầm điện thoại, tay còn lại gõ bàn phím: “Ông có việc gì ạ?”
“Có một việc.” Mục Hạc Khanh nói: “Thành phố Hộ có hội đấu giá, ông nhận được danh sách, có một chiếc Thanh
Hoa Dụ Lý Hồng Sứ Thương, ông muốn nhờ cháu đấu giá hộ.”
“Thanh Hoa Dụ Lý Hồng Sứ Thương?” Doanh Tử Khâm mở trang web, tra tên.
Sau đó được biết đây là đồ sứ thời Nguyên, một chiếc khác được đặt trong bảo tàng, rất quý giá.
“Đúng vậy, chủ buổi đấu giá là thương nhân châu u, có điều người này có xích mích với nhà họ Mục.” Mục Hạc
Khanh lại nói: “Ông không tiện ra mặt, chỉ đành nhờ cháu.
Tiền thì cháu không cần lo, ông sẽ chuyển cho cháu,
cháu chỉ cần đấu giá thôi.”
“Được ạ.” Doanh Tử Khâm cũng rõ, chỉ cần có cổ vật bị lưu lạc ở bên ngoài, Mục Hạc Khanh đều sẽ đấu giá về:
“Hội đấu giá tổ chức khi nào vậy ạ?” “Ba ngày sau trong một vũ hội.” Nhận được thông tin chuẩn, Mục Hạc Khanh
ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Doanh, sẽ có người đưa thư mời đến cho cháu tối nay.”
Nghe xong, Doanh Tử Khâm hơi nhướn mày: “Ông biết là cháu sẽ đồng ý?” “Không, không.” Mục Hạc Khanh đâu
thể thừa nhận, ông rất nghiêm túc nói: “Chỉ là nhở cháu nên mới gọi điện cho cháu thôi.” Doanh Tử Khâm cũng
không vạch trần ông: “Cháu biết rồi.”
Ngắt điện thoại, đồng thời phó hiệu trưởng cũng trả lời tin nhắn của cô.
“Ngài yên tâm, sẽ không có ai bị thương trong tay chúng tôi chứ đừng nói còn là học viên cấp SS.
Tôi sẽ đích thân đi
đón.”
Đây là phần mềm liên lạc do Đại học Norton tự nghiên cứu, bắt buộc phải có mã học viên hoặc mã nhân viên thì
mới có thể đăng nhập.
Mạng trong Đại học Norton vẫn luôn đóng kín với bên ngoài.
Hiểu biết của người ngoài với Đại học Norton đã ít nay còn ít hơn.
Doanh Tử Khâm tắt máy tính, đứng dậy.
Trong phòng khách, Ôn Thính Lan đang đọc một quyển sách dạy võ đối
kháng.
Chuyện xảy ra ở nhà họ Phương ngày hôm qua khiến cậu biết được giá trị của vũ lực cũng rất quan trọng.
“Tiểu Lan.” Doanh Tử Khâm đi qua, trầm ngâm một chút: “Đến Đại học Norton trước liệu có không quen không?”
“Không đâu.” Ôn Thính Lan rũ mắt: “Chị, em sẽ cố gắng nhanh chóng học hết chương trình để về sớm.”
“Không cần đâu.” Doanh Tử Khâm ngừng một chút: “Chương trình học của học viện cấp SS khác với đại học bình
thường.
Ngoài kiến thức lý luận và thí nghiệm ra thì còn những môn học khác nữa.”
“Em mới tiếp xúc lần đầu, nhất định đừng sợ.” Ôn Thính Lan ngẩn người: “Môn học gì?” Mà còn có thể khiến cậu
sợ hãi.
“Đi rồi sẽ biết.” Doanh Tử Khâm lạnh nhạt nói: “Bên này bố có chị rồi, em ở bên kia học hành chăm chỉ, đừng lo
lắng.”
Lần trước cô đến Đại học Norton, đặc biệt kiểm tra hệ thống phòng vệ của họ.
Tuy rằng ở trên đảo những hòn đảo này lại rất kiên cố.
Chỉ cần không phải loại biển động và động đất mang tính hủy diệt Trái đất thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
Càng
đừng nói tường lửa của Đại học Norton, đến lão đại của Liên minh hacker nặc danh cũng không thể phá được.
Ôn
Thính Lan ở Đại học Norton, cô rất yên tâm.
Năng lực thần toán của cô không thể mở mọi lúc mọi nơi, có để lại nhiều người thế nào đi chăng nữa cũng sẽ có lúc
lơ là.
“Em biết rồi.” Ôn Thính Lan hơi gật đầu: “Chị, chị yên tâm, em sẽ không để chị thất vọng đâu.”
Đợi đến khi cậu có đủ năng lực rồi, cậu sẽ có thể bảo vệ Ôn Phong Miên và Doanh Tử Khâm.
Ninh Xuyên.
Nhà họ Phương.
IBI đến thẩm vấn Diêm gia trước, Phương Chí Thành vẫn phải đợi trong biệt thự.
Chỉ có điều không khác gì với ngồi tù, người giúp việc đã chạy đi từ lâu, đến một bữa hẳn hoi họ cũng không được
ăn.
Chuyện này Phương Chí Thành là chủ mưu.
Phương phu nhân và Phương Nhược Đồng không động tay, nhiều nhất cũng chỉ là biết chuyện, không đến mức bị
xếp vào tội hình sự.
Nhưng Phương Nhược Đồng không chấp nhận được.
Cô ta vẫn luôn ăn ngon mặc đẹp, sao có
thể chấp nhận biến cố thế này?
Nhất là bây giờ không thể chữa bệnh máu trắng của cô ta nữa, điều ấy khiến cô ta càng chịu đả kích lớn hơn.
“Hơn nữa con tra rồi, cậu ta còn là thủ khoa thi trung học phổ thông của thành phố Hộ.
Con vạch trần chuyện này
ra, dù cậu ta không sai thì cũng dính vết nhơ.” Sắc mặt Phương phu nhân thay đổi: “Đồng Đồng, con đừng nghĩ
quẩn, chuyện này không liên quan đến con.” Phương Chí Thành lại cân nhắc chuyện này có làm được không.
Nhà
họ Phương sụp đổ là chuyện ván đã đóng thuyền, đến ông ta cũng phải vào tù.
Dựa vào đầu mà Ôn Thính Lan có
thể sống tốt?
Hơn nữa không biết chừng họ có thể dựa vào dư luận để trở mình.
Phương Chí thành nghĩ một lúc rồi nói: “Được, Đồng Đồng, giờ con đăng Weibo tỏ vẻ đáng thương để dân mạng
nhìn xem thủ khoa kỳ thi trung học phổ thông quốc gia của họ là kẻ tiểu nhân lật lọng thế nào.”
“Vâng.” Phương Nhược Đồng mở Weibo, bắt đầu viết bài.
Một phút sau, trang chủ Weibo của cô ta xuất hiện một bài đăng mới.
“@Tiểu Đồng Đồng: Hu hu hu, mình buồn quá, mình không thể khỏe mạnh trở lại được nữa rồi.
Rõ ràng cậu ta đã ký giấy hiến tủy nhưng đến lúc then chốt cậu ta lại thay đổi ý kiến.
Mình thực sự buồn quá.
Mình xin lỗi mọi người vì không thể chơi với mọi người nữa.”
Đính kèm giấy đồng ý hiến tủy, chụp rõ ràng cái tên “Ôn Thính Lan” trên đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...