Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt


Mặc dù học sinh khối 10 cũng biết kỳ thi giữa kỳ mấy ngày trước, nhưng bọn họ chưa trải qua buổi vấn đáp công khai kia, lại còn cách một tòa nhà, đương nhiên cũng không rõ những việc khác.
Nhiều nhất họ chỉ biết khối 11 xuất hiện một học sinh siêu giỏi, rất xinh đẹp, mỗi ngày số người xếp hàng ở trước cửa lớp A19 có thể kéo tới lầu dưới.
Đương nhiên nhân vật phong vân của khối 11 còn lâu mới vượt qua được cô giáo Doanh Lộ Vi đã lên lớp cho họ mấy buổi thưởng thức âm nhạc.
Doanh Lộ Vi rất chú trọng hình tượng của mình với người ngoài, marketing cho tính cách của mình cũng là một người điềm đạm.
Cho nên, mỗi năm dù có bận đến đầu thì cô ta cũng sẽ dạy một tiết âm nhạc cho các học sinh khối 10 vừa mới vào trường, Doanh Lộ Vì muốn xây dựng hình tượng dịu dàng trong lòng các học sinh mới này, sau đó duy trì tần suất mỗi tháng một buổi học.
Khối 11 thì do Doanh Tử Khâm mà sức ảnh hưởng của Doanh Lộ Vi bị sụt giảm.
Khối 12 thì chuẩn bị thi đại học nên chẳng có tâm trí học hành hay nghe nhạc gì đâu.
Học sinh khối 11 trước đây vốn luôn yêu thích Doanh Lộ Vi, nhưng bây giờ cho dù là lớp xuất sắc hay các lớp khác cũng không còn thắm thiết với cô ta như hồi trước nữa.

Doanh Lộ Vi không ngờ Doanh Tử Khâm lại xuất hiện ở đây, cô ta ngây ra một chút, đoạn mỉm cười: “Tiểu Khâm không ở tòa nhà khối 11 bên kia ư? Sao tự nhiên lại đến đây vậy?”
Doanh Tử Khâm không quan tâm, cũng không mảy may liếc nhìn cô ta một cái.
“Tiểu Khâm, cháu đợi đã!” Doanh Lộ Vi không thể để mất cơ hội tốt thế này bèn gọi giật cô gái.
Doanh Lộ Vi chuyển tầm mắt thì trông thấy Ôn Thính Lan, cô ta hơi nhíu mày.
Hình như cô ta đã gặp chàng trai này ở đâu đó rồi.
“Giới thiệu một chút với mọi người, đây là cháu gái của cô.” Doanh Lộ Vị quay đầu, tâm trạng rất vui: “Cũng là đàn chị khối 11 của các em, chính cô dạy cho Tử Khâm đàn dương cầm đó, sau này các em có muốn nghe đàn thì cũng có thể đến tìm Tiểu Khâm nhé.”
Các học sinh khối 10 nghe thế, vẫn chưa kịp phản ứng lại.
“Cô Doanh, cô dạy đàn cho chị ta ư?” Vẫn là cậu học sinh lúc trước lên tiếng bất bình thay Doanh Lộ Vi: “Vậy em rất muốn biết rốt cuộc chị ta có thể đánh được tiếng đàn thánh thót, mê hoặc đến mức nào mà còn nói ngược lại cô giáo mình là rác rưởi.”

Từ khi nhập học cho đến giờ các học sinh này đã học năm tiết nhạc của Doanh Lộ Vi.

Học sinh tầm tuổi này chắc hẳn chưa từng được tham dự các buổi hòa nhạc dương cầm đẳng cấp, nên tất nhiên cho rằng trình độ dương cầm của Doanh Lộ Vi là cấp cao nhất.
“Không phải có đạo lý tre già măng mọc ư?” Doanh Lộ Vi không giận, chỉ mỉm cười: “Tiểu Khâm rất có thiên phú, đứng đầu khối luôn mà, đàn cũng hơn cả người cô như cô nữa, cũng không phải…”
Cô ta chưa nói hết câu đã bị giọng nói khác cắt ngang.

“Bác gái ơi, đừng có gọi làm như thân thiết lắm.” Tu Vũ cười khẩy: “Cô đối xử với bố Doanh thế nào, bọn tôi không có mù đâu nhá.”
Cô ấy chỉ thẳng Doanh Lộ Vi, nói với học sinh khối 10 kia: “Cậu biết cô Doanh này đã làm gì không? Bản thân mình bị bệnh máu khó đông, thuộc nhóm máu hiếm mà lại không tìm được nguồn máu nên đã cấu kết với chồng sắp cưới lập âm mưu tìm một kho máu di động.”
“Nhìn đi, kho máu di động ấy đang đứng ngay trước mặt các cô cậu, nếu như không phải…” Tu Vũ cười như không cười, chế nhạo: “Sao tôi lại nghe đồn trước đây bố Doanh vì bị cô ép truyền máu mà không đủ sức khỏe để học, thế mà cô vẫn dạy dương cầm cho cậu ấy à? Cô định ép cậu ấy đến độ không có nổi thời gian nghỉ ngơi đúng không?”
“Nói cô rác rưởi, không chỉ ám chỉ tiếng đàn của cô rác rưởi mà cả người cô, đâu đâu cũng là rác rưởi.”
Cả phòng học nhạc im phăng phắc, các học sinh ai nấy đều rất đỗi kinh ngạc nhưng hơn cả là không dám tin vào tai mình.

Cụm từ kho máu di động này mới chỉ nghe thôi đã cảm thấy rất tàn nhẫn.

Bọn họ nhìn Doanh Lộ Vi, ánh mắt lạ lẫm như mới gặp cô ta lần đầu, vẻ niềm nở đối với Doanh Lộ Vi cũng dần dần nguội lạnh.

Doanh Lộ Vi không tưởng
tượng nổi việc như thế này lại bị đưa ra nói đi nói lại, vả lại còn bô bô trước mặt nhiều học sinh đến thế.


Dưới hàng chục con mắt, máu trong người cô ta như chảy ngược lên não khiển đầu cô ta kêu ong ong liên tục, cơ hồ không thể ngồi vững.
Doanh Lộ Vi run run cánh môi, mặt trắng như tờ giấy: “Trò… trò.”
Cậu học sinh nói thay cho Doanh Lộ Vi cũng chịu đả kích, cậu ta mím môi, tuy nhiên vẫn cứng đầu nói: “Đấy chỉ là lời nói từ phía một mình chị, làm sao bọn tôi biết là thật hay giả? Không phải chị ta bảo tiếng đàn của cô Doanh là rác rưởi ư? Bảo chị ta lên đánh một bài đi.”
“Cậu bảo lên thì phải lên à, cậu nghĩ cậu là ai?” Giang Nhiên đút tay vào túi quần bước tới: “Đã 2020 rồi mà vẫn còn cái suy nghĩ thế này à? Chẳng lẽ nào tôi thấy tiệm bánh mì bên Phổ Nam dở mà tôi còn phải làm đầu bếp cho họ à?”
Tiếng tăm của đại ca trường Giang Nhiên, đừng nói là khối 10, cho dù là khối 9 của trung học cơ sở cũng biết rõ rành rành.
Lúc này cậu nam sinh không dám hó hé gì nữa.
“Tiểu Khâm, cô đã xin lỗi cháu rồi mà, chuyện này không thể hoàn toàn trách cô, ban đầu cũng do nhà chúng ta gấp quá thôi.” Doanh Lộ Vi cố kìm vẻ nhục nhã: “Mấy hôm nữa là tới buổi biểu diễn của cô rồi, cháu có thể đến không? Cô đã chuẩn bị chỗ ngồi cho cháu rồi đó, ngay hàng ghế đầu luôn.”
Như thể đang chờ câu nói này, Doanh Tử Khâm khựng lại.
Cô nghiêng đầu khe khẽ, trả lại đúng một chữ “Được.” “Nếu như không được, cũng không…” Doanh Lộ Vi không ngờ cô gái sẽ lập tức đồng ý như vậy, bất giác sững sờ: “Tiểu Khâm, cháu đồng ý ư?”
Doanh Tử Khâm không đáp gì nữa, cô lục trong ba lô lấy một túi sữa quăng cho Ôn Thính Lan rồi đi mất.
Nhìn theo bóng lưng của cô gái, Doanh Lộ Vị lại có một dự cảm gì đó không lành.

Tim cô ta đập thình thịch liên hồi, dường như cô ta đã đưa ra một quyết định hết sức sai lầm.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Doanh Lộ Vi cũng không nghĩ được mình đã sai ở đâu.

Bị làm phiền như vậy, thật sự cô ta cũng không còn tâm trạng nào tiếp tục dạy học nữa.

Sau khi đóng nắp đàn dương cầm, Doanh Lộ Vi cầm lấy túi xách, vội vàng rời đi.
Các học sinh trong lớp đưa mắt nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ khác.
Lúc tám giờ, Lục Phòng mới dọn dẹp xong hết một xe toàn phần.
Cậu ta không dám về nhà với bộ dạng này, đành phải tới khách sạn gần trường để tắm rửa, thay bộ đồ mới.
Sau khi trở về nhà họ Lục, Lục Phóng liền bắt gặp Lục Chỉ đang dọn dẹp hành lý.
Cậu ta vô cùng bất ngờ: “Chị, chị đang làm gì vậy?”
“Chị không tìm được việc ở đây nữa.” Lục Chỉ lí nhí: “Chị chuẩn bị đi nước ngoài du học, nếu như có trường nào nhận chị.” “Chị, không đến mức đó chứ?” Lục Phòng nghi hoặc:
“Nhà họ Lục chúng ta dù không phải gia tộc lớn, nhưng cũng là gia đình khá giá, nhà ta còn cần chị phải đi làm hay sao.” “Quyết định của riêng chị, Tiểu Phóng, hãy nghe chị một câu.” Lục Chỉ mím môi: “Sau này bất kể có làm gì thì cũng không được đụng đến Doanh Tử Khâm, cô ta không phải người mà em có thể dây vào đâu.”
Lục Chỉ không ngờ lần này Lục Phóng lại không phản bác lại lời nói của cô ta.
Do vậy, cô ta lại nói thêm một câu: “Nếu như có thể tạo mối quan hệ tốt với cô ta… Thôi bỏ đi, đã muộn rồi.”
Lục Chỉ lắc đầu, vô cùng hối hận.
Khi cô ta kéo hành lý ra khỏi cổng, bỗng nhận được điện thoại của Doanh Lộ Vi.
“Lục Chỉ, sao cậu lại ra nước ngoài vậy?” Doanh Lộ Vi có vẻ kinh ngạc:
“Có phải nhà học Lục lại cắt nguồn tài chính của cậu rồi không? Không sao hết, còn có tôi mà, cậu đến tìm tôi được mà.” “Doanh Lộ Vi, xem như tôi đã nhìn thấu bản chất của cậu rồi.” Lục Chỉ cười lạnh một tiếng:
“Trước đây ngày nào cũng lợi dụng tôi chắc là cậu vui lắm đúng không?”
Đúng cô ta đã nghe theo những lời mê hoặc của Doanh Lộ Vi, tin rằng Doanh Tử Khâm quyến rũ Giang Mạc Viễn.
Tin tức bệnh viện Thiệu Nhân có thần y đã lan truyền đến cả Để đô.
Thậm chí cô ta còn nghe được từ thầy của mình rằng quốc y thánh thủ ở Để đô muốn tới thành phố Hộ chỉ để gặp mặt vị thần y này một lần.
Những người tìm thần y còn có một số gia tộc ở Để đô.
Đúng, Giang Mạc Viễn là CEO của Tập đoàn Giang thị, nhưng nhà họ Giang mà đặt ở Để đô thì cũng chỉ thuộc dạng bình thường thôi.

Một khi thần y có năng lực vượt trội như Doanh Tử Khâm ra tay, các gia tộc ở Đế đô đều quỳ rạp thỉnh về.
Giang Mạc Viễn mà xứng ư?
“Lục Chỉ, cậu nói những cuội gì thế?” Doanh Lộ Vi giật mình, song rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, cô ta thản nhiên nói: “Được rồi, đừng quậy nữa, ngày mai tôi sẽ đến tìm cậu, đã nói chắc chắn rồi đó, bệnh tình của mẹ tôi còn phải nhờ đến cậu nhiều lắm.”
“Tôi nói những cuội?” Lục Chỉ cũng không muốn nhắc nhở cô ta làm gì, cười khẩy: “Doanh Lộ Vi, tôi nói cho cậu biết, cậu cứ giả vờ tiếp đi, không bao lâu nữa, nhà họ Doanh của cậu sẽ sụp đổ thôi!”
Dứt lời, cô ta trực tiếp tắt máy rồi lại nhanh chóng chặn Doanh Lộ Vi.
Thông tin Truyền thông Sơ Quang và Công ty Điện ảnh Toàn Cầu sắp kết hợp khởi quay bộ phim lịch sử âm nhạc châu Âu từ thế kỷ 17 đến thế kỷ 18, ở Truyền thông Sơ Quang cũng chỉ có một vài nhân viên cấp cao biết.
Bởi vì chuyện này vẫn chưa đi đến quyết định cuối cùng nên các nhân viên cấp cao càng phải giữ bí mật.

Doanh Lộ Vi muốn mượn sức mạnh dư luận tăng sức ép cho Truyền thông Sơn Quang trao vai diễn Vera Holtz cho cô ta, nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm.
Truyền thông Sơn Quang trở thành công ty hàng đầu trong giới giải trí thì thế lực đằng sau cũng không hề nhỏ.
Cô ta nghĩ ngợi một lát, đoạn đăng nhập vào tài khoản Weibo mà hai tháng nay cô ta để không
“@Doanh Lộ Vi V: Hôm nay ngày 10 tháng 5, buổi biểu diễn đầu tiên trong năm nay của tôi sẽ diễn ra vào ngày 18 tháng 5, đến lúc đó tôi sẽ đợi mọi người ở nhà hát lớn thành phố Hộ, mong rằng sẽ được hội ngộ với mọi người đáng yêu, cũng vì muốn xin lỗi Tiểu Khâm, tôi đặc biệt mời con bé tham gia buổi biểu diễn của tôi, con bé đàn cũng giỏi lắm, do tôi dạy đó, tre già măng mọc.

Hy vọng mọi người sẽ thích.”
Các fan của Doanh Lộ Vi đã bỏ đi chín phần mười, một phần còn sót lại chính là những fan trung thành nhất của cô ta.
Cô ta vừa đăng dòng trạng thái ấy, các fan đói tin đã lâu liền vui như trẩy hội.
Nếu như không có dòng thông báo cuối cùng.
“Xin lỗi, bọn tôi không dám chửi em gái, sợ bị nói là bạo lực mạng rồi bị bắt đi tù, nhưng tôi vẫn thắc mắc, tại sao đây là buổi biểu diễn của Lộ Vi mà cô ta lại chen chân vào vậy? Cô có thể bớt gây chuyện được không? Chúng tôi muốn thấy Lộ Vi, không phải cô.”
“Lộ Vi muốn biểu diễn bản “Mặt trời và Mặt trăng” Của Vera Holtz cho chúng tôi, xin hỏi @Đang dưỡng lão chớ làm phiền muốn biểu diễn cái gì? Sao vậy, chẳng lẽ định biểu diễn bài khác có độ khó còn cao hơn “Mặt trời và Mặt trăng” của Vera Holtz là “Thánh Chiến” ư? Hay là bản “Bài Ca Firenze” mà chưa một nghệ sĩ dương cầm nào đánh được? [mỉm cười mỉm cười!]”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui