Tần Uy Long và Tần Hải Ngư năm tròn 2 tuổi.
Trình Nhiễm quay trở lại với quỹ đạo công việc nên hai đứa nhỏ ở nhà với ông bà nội chăm óc.
Tuy nhiên, cuối tuần hôm đó, ông bà nội lại cùng nhau đi du lịch.
Trình Nhiễm lại có lịch hẹn với bạn nên đành hết lời với Tần Tư Lăng.
Cuối cùng hắn cũng tùy ý gật đầu một cái, giúp cô một ngày trông nom hai đứa nhóc.
Trước khi đi, Trình Nhiễm còn đặc biệt căn dặn Tần Tư Lăng chăm con cẩn thận.
Tuy đã có bảo mẫu và người giúp việc nhưng hắn vẫn phải đặc biệt để ý hai đứa.
Để cho con có không gian chơi an toàn, Trình Nhiễm mời hẳn một nhà thiết kế đến để thiết kế một góc chơi cho trẻ con.
Tiểu Long thường ngày rất ngoan, thằng bé ít khi khóc, thậm chí tự chơi một mình.
Còn Tiểu Ngư thì ngược lại.
Cô công chúa nhỏ rất hay làm nũng lại mít ướt.
Mặc dù vậy, với gương mặt xinh xắn và đáng yêu thì Tiểu Ngư rất thành công trong việc thu phục người khác bởi ngoại hình của mình.
"Tư Lăng, anh có nghe em nói hay không? Anh phải để ý hai đứa đấy nhé."
"Anh biết rồi."
"Nếu em mà về trông thấy anh làm gì con em thì anh biết tay với em!"
Nói thế nào thì nói nhưng cô vẫn phải canh chừng với Tần Tư Lăng.
Từ sau bữa tiệc đầy tháng kia thì không dưới trăm lần Tần Tư Lăng muốn tống cổ con của cô đi rồi.
Nếu không phải vì Trình Nhiễm đe dọa sẽ đi theo hai đứa bé thì Tần Tư Lăng nhất định sẽ đem con cô tống đi luôn.
Ngày hôm nay Tần Tư Lăng không có đến công ty mà ở nhà theo dõi biến động thị trường.
Tất cả đều được thu vào trong tầm mắt của hắn.
Không biết qua bao lâu, Tiểu Ngư chợt khóc nức nở.
Tần Tư Lăng thấy phiền liền kêu người giúp việc đến dỗ bé.
Nhưng mà, có vẻ như người giúp việc dỗ thế nào mà Tiểu Ngư vẫn khóc mà không chịu nín.
Cuối cùng, Tần Tư Lăng mất hết kiên nhẫn, đứng bật dậy đi đến chỗ người giúp việc đang loay hoay.
"Để tôi bế."
Tần Tư Lăng mạnh miệng vậy thôi nhưng bản thân hắn vẫn còn một chút do dự.
Nhưng cuối cùng thấy Tiểu Ngư khóc quá nên hắn đành vươn tay ra ôm lấy con bé.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên hắn bế trẻ con.
Từ khi hai cục cưng ra đời thì Tần Tư Lăng chưa từng bế hai đứa một lần nào.
Hắn toàn bận việc, đi làm đến tối muộn mới về.
Hiếm khi cuối tuần được nghỉ mà hai đứa nhóc lại được Trình Nhiễm dẫn về quê ngoại chơi.
Hôm nay cứ coi như là ngày hắn trọn vẹn ở bên hai đứa đi.
Kì lạ là Tiểu Ngư từ sau khi được Tần Tư Lăng bế thì lập tức nín khóc hẳn.
"Con bé uống sữa chưa?"
"Dạ, tôi sẽ đi pha ngay ạ."
Thấy người giúp việc vội vàng rời đi, Tần Tư Lăng lập tức gọi lại.
Mãi lúc sau, hắn mới nói ra được.
"Pha hai bình, cho Tiểu Ngư và Tiểu Long nữa.
Để tôi tự mình cho chúng uống."
"Dạ vâng."
Tần Tư Lăng ôm lấy Tiểu Ngư, gương mặt bầu bĩnh trắng nõn đang tựa vào trong ngực của hắn.
Kì lạ là hắn không hề khó chịu với con bé.
Chắc con bé có gương mặt khá giống với Trình Nhiễm nên hắn mới thấy vậy.
Tiểu Ngư giơ ngón tay nhỏ xinh chọc chọc vào trước ngực của Tần Tư Lăng, sau đó cười khanh khách thích thú.
"Cười gì chứ? Ba vẫn chưa hết giận chuyện con hay bú mà cắn mẹ đâu."
Tiểu Ngư không hiểu gì mà lại cười lớn.
Lúc này Tần Tư Lăng nhìn xuống Tiểu Long, thấy thằng bé giương đôi mắt to tròn ngước lên nhìn hắn.
Hai tay giang ra, ý cũng muốn hắn bế lên.
"Muốn ba bế lên sao?"
Tiểu Long ê a vài cái rồi liên tục đập đập tay.
Chẳng hiểu sao Tần Tư Lăng nghĩ gì mà lại cúi xuống ôm nốt Tiểu Long lên, rồi hướng về chỗ làm việc đi đến.
Lúc này, người giúp việc đem hai bình sữa mới pha tới.
Tần Tư Lăng nhận lấy rồi hai tay cho Tiểu Ngư và Tiểu Long uống sữa.
Cũng may là hai đứa trẻ này rất biết nghe lời, ngoan ngoãn uống một mạch hết bình sữa.
Tần Tư Lăng để ý thấy tốc độ của uống của Tiểu Long nhanh hơn Tiểu Ngư hẳn 1 phút.
Điều này lại khiến hắn hài lòng.
"Con trai là phải như vậy.
Sau này nếu ra ngoài nhất định phải bảo vệ em gái nghe chưa? Không bảo vệ được thì xuống làm em đi, đừng làm anh nữa!"
Nếu Trình Nhiễm có mặt ở đây lúc này chắc cô sẽ bị Tần Tư Lăng chọc cho tức cười mất.
Hắn cứ nói chuyện với hai đứa nhóc mà trong khi hai đứa nhóc không có hiểu gì.
Uống no căng sữa, Tiểu Long và Tiểu Ngư phính cái bụng lên, nằm yên trên tay của Tần Tư Lăng.
Thấy có chút buồn chán, Tần Tư Lăng liền mở máy tính lên.
Tiếp sau đó đặt hai đứa nhóc lên đùi, tận tình "chỉ dạy" phương thức kinh doanh và sự biến động chứng khoán.
Anh em nhà quản gia đứng gần đó cũng cạn lời chẳng muốn nói.
Tiểu Long và Tiểu Ngư mới có 2 tuổi thôi, có nhất thiết phải dạy sớm thế không?
Nhưng mà, quản gia cũng không ngờ là hai đứa nhóc thật sự ngồi yên nghe Tần Tư Lăng nói.
Hắn nói xong một câu, Tiểu Ngư ê a một cái.
Còn Tiểu Long thì dán mắt vào từng con số đang chạy liên tục trên màn hình.
"Đây là cách tốt ưu mà chúng ta sử dụng trong dự án này.
Hai đứa hiểu không?"
Hiển nhiên là không biết gì rồi.
Tần Tư Lăng giảng bài xong một lượt cũng đã đến gần trưa.
Bên ngoài trời rất đẹp lại không có chút nắng nào.
Chính vì vậy mà hắn quyết định ôm hai đứa nhóc lên ô tô đi hóng gió.
Một ngày của ba bố con yên bình như vậy.
Chơi chán thì trở về, Tần Tư Lăng tiếp tục giảng cho hai đứa nhóc nghe bài toán kinh doanh.
Đến tầm 10 giờ tối thì Trình Nhiễm mới trở về.
Cả ngày hôm nay cô đi, trong lòng cứ thấp thỏm không yên.
Chẳng biết Tần Tư Lăng chăm con ra sao rồi, có dọa cho hai đứa nhóc khóc nhặng lên không nữa?
Ngoài dự đoán của Trình Nhiễm, khi cô trở về thì tất cả mọi thứ đều bình yên.
Quản gia đang sắp xếp mọi thứ, người giúp việc thì đang lau dọn sạch sẽ.
"Quản gia, Tư Lăng và hai đứa nhỏ đâu rồi?"
"Tiên sinh đang ru ngủ hai đứa nhóc trên tầng.
Phu nhân đã ăn tối chưa để tôi kêu người giúp việc dọn lên cho cô?"
"Tôi ăn rồi."
Trình Nhiễm vội vàng chạy lên tầng.
Khi cô mở cửa đi vào phòng ngủ thì thấy một khung cảnh vô cùng ấm áp.
Tần Tư Lăng nằm nhắm mắt, hai tay hai bên là hai đứa nhóc đang rúc vào lòng hắn ngủ một cách ngon lành.
Bất giác, khóe miệng của Trình Nhiễm hơi cong lên.
Cuối cùng hòn đá đè nặng trong lòng cô cũng được gỡ bỏ xuống.
Tần Tư Lăng...!Thật sự là một người ba tốt...
Cô nhẹ nhàng đi đến bên giường, giúp ba người kia đắp lại chăn, rồi chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên một chút cho đỡ lạnh.
Đúng lúc này, Tần Tư Lăng mở mắt.
Tuy nhiên hắn vẫn phải nằm bất động ở đó vì hai đứa nhóc đang đè lên hai tay của hắn.
"Em về rồi sao?"
"Em đã cố gắn để về sớm nhưng mà không được."
"Ừm...!Mau đi tắm rửa rồi ăn cơm đi."
Trình Nhiễm quay lại, cúi xuống đặt lên trán của Tần Tư Lăng một nụ hôn.
Cô nói.
"Ông xã, em rút lại lời nói trước đây.
Anh là một người ba tốt."
Em không biết lời nói của anh ra sao, nhưng em chỉ cần nhìn hành động là biết anh không nỡ bỏ rơi con của chúng ta rồi...
.........
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...