Sang ngày hôm sau, bầu trời ở ma giới vẫn cứ đen kịt không một chút ánh sáng.
Hạo Hiên thì còn đang ngủ say như chết trên chiếc giường êm ái của cậu.
Cậu quả thực thích nghi rất nhanh, đơn giản vì trước đây bản thân cậu cũng đã trải qua không ít sự việc nguy hiểm đến tính mạng rồi.
Hơn thế, cậu vốn sợ ma, nên sau khi biết rằng thực sự có ma quỷ tồn tại trên đời, Hạo Hiên liền cảm thấy không mấy bất ngờ.
Chắc hẳn bất ngờ lớn nhất đối với cậu là việc cậu gặp được vương của ma giới, rồi còn đen đủi bị anh chọn làm nguồn cung cấp máu cho mình.
Mặc dù vậy, đúng là trong cái rủi có cái may, ít nhất khi ở bên anh thì cậu còn có thể giữ được cái mạng sống nhỏ nhoi này thêm một lúc.
Nếu không phải anh xuất hiện kịp thời cứu cậu, chắc cậu từ sớm đã lên bàn mổ rồi.
*Cộc cộc* Bên ngoài truyền đến một tiếng gõ cửa.
Sau một hồi không thấy động tĩnh gì, cánh cửa đột nhiên được mở ra.
Vị quản gia trưởng của tòa thành nhẹ nhàng bước vào phòng với tư thế nghiêm chỉnh, lưng thẳng, hai tay chắp ra sau.
Một ma nhân với cơ thể cao gầy, mái tóc xám đen được vuốt ngược gọn gàng, nét mặt còn điểm vài phần chững chạc, điềm đạm.
Trên người ông là một chiếc áo sơ mi bạc được duỗi thẳng, áo vest đen khoác bên ngoài, phía dưới mặc quần âu dài trên mắt cá chân.
Quản gia dùng tay vỗ nhẹ lên vai Hạo Hiên, dịu dàng đánh thức cậu, “Thưa cậu, đã đến giờ dùng bữa sáng rồi.” Nghe thấy tiếng gọi, cậu nhíu mày, trở mình về phía người kia.
Mắt hơi mở, cậu lờ mờ thấy bóng dáng của một ai đó.
“Aaa!” Hạo Hiên bật tỉnh, tay quệt miệng lau nước dãi, mắt trợn lớn nhìn vị quản gia đang đứng cạnh giường.
Thật mất mặt quá đi, người đó hẳn đã thấy tướng ngủ bành như heo của cậu rồi.
Hạo Hiên nhục nhã dùng hai tay ôm đầu.
Từ tốn nhìn cậu, quản gia nói, “Thưa cậu, bữa sáng đã được chuẩn bị rồi.
Hôm nay ma vương phải rời thành, người bảo tôi chuyển lời lại với cậu rằng buổi tối người sẽ về để cùng cậu dùng bữa.”
Hạo Hiên còn đang ngơ ngác chưa tải kịp thông tin, cậu ngẩng đầu nhìn vị quản gia một hồi.
Như được thông não, cậu nhớ ra, “A, mình đã bị ma vương bắt nhỉ?” Cậu đáp lại quản gia, “À được, tôi biết rồi.
Đợi tôi một lát để tôi đi rửa mặt.” Nói xong, cậu nhảy xuống giường, chạy tót vào phòng tắm.
Đứng trước gương, Hạo Hiên một tay chải răng, một tay chống eo, hai mắt lười biếng nhìn chằm chằm vào bản thể điển trai của chính mình.
Chuyện xảy ra hôm qua, cậu đã mong tất cả chỉ là một giấc mơ, rằng khi cậu tỉnh lại, cậu vẫn đang ở trong căn phòng yêu dấu của mình.
Nhưng tiếc là, cuộc đời thật lắm éo le, cậu tỉnh dậy trên một chiếc giường không phải của cậu, giờ lại đang dùng một chiếc bàn chải cũng không phải của cậu nốt.
Gạt bỏ những than vãn kia đi, Hạo Hiên bắt đầu suy tư.
Tại sao vị quản gia kia lại đối với cậu ân cần như vậy, đến mức cậu còn tưởng bản thân là thiếu gia của tòa thành này không bằng.
Hơn thế, theo lời quản gia nói thì tối nay cậu sẽ cùng ma vương dùng bữa.
Từ bao giờ mà một kẻ chỉ được coi là bình chứa máu như cậu lại có cơ hội đó vậy?
Nếu Hạo Hiên đoán không nhầm thì giá trị của cậu không hề bé chút nào, chắc chắn cái mạng đáng thương này vẫn sẽ được giữ lại trong một khoảng thời gian dài.
Thấy yên tâm hơn đôi phần, cậu thở hắt ra, rửa mặt rồi bước khỏi phòng tắm.
Quản gia thấy cậu đi ra, liền nâng tay, đưa cho Hạo Hiên một bộ quần áo.
Ông nhẹ nhàng giải thích, “Thưa cậu, đây là quần áo đã được chuẩn bị dựa trên kích cỡ của cậu.
Sau khi thay xong, tôi sẽ dẫn cậu đến phòng ăn.” Nói xong, quản gia cúi người rồi đóng cửa phòng bước ra ngoài.
Hạo Hiên có hơi ngơ ngác, nhưng cuối cùng cậu vẫn cởi quần áo bẩn trên người ra, tắm qua một chút, mặc lên bộ quần áo sạch sẽ kia.
Mỡ đã dâng đến tận miệng mèo, cậu ngại gì mà không nhận.
Đứng trước gương nhìn, cảm thấy bộ quần áo này quả thật rất hợp với cậu.
Áo trắng khoét cổ cùng họa tiết chỉ vàng cầu kỳ men theo rìa áo.
Quần nâu ống dài thùng thình được bó lại ở phần mắt cá chân.
Chất vải mỏng nhẹ, thoáng mát rất thích.
Cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp của Hạo Hiên, tổng thể đem lại một cảm giác tươi mới vô cùng.
Ưng ý với bộ quần áo, cậu vui vẻ xoay người, đi lên đôi giày vàng được làm bằng vải thô cực êm chân.
“Đãi ngộ cũng cao đấy chứ.” Hạo Hiên hí hửng cảm thán.
Xong xuôi, cậu mở cửa bước ra.
Trong căn phòng ăn rộng lớn, ánh đèn dịu nhẹ hắt lên mặt Hạo Hiên, lộ lên sự thích thú của cậu.
“Uồi, nhiều đồ ăn thế!” Cậu không ngại ngùng mà kêu lên.
Trên bàn ăn được trải dài với rất nhiều món ngon, nhìn sặc sỡ vô cùng, nước dãi cậu cũng theo đó mà chảy ròng ròng.
Như một con hổ đói, Hạo Hiên ngồi lên ghế, càn quét thức ăn trên bàn, lấp đầy cái bụng bị bỏ trống hơn một ngày nay.
Cậu vốn tưởng đồ ăn ở ma giới sẽ chỉ có thịt sống, hay máu động vật chẳng hạn, ai ngờ còn đầy đủ hơn nhiều so với bữa ăn bình thường của cậu.
Hóa ra, sống thế này cũng không tệ lắm.
Sau khi ăn uống no nê, Hạo Hiên ngả người, hai tay xoa xoa cái bụng căng tròn của cậu.
Lúc này, quản gia lên tiếng, “Thưa cậu, cậu có muốn tản bộ sau bữa ăn không? Có một khu vườn đằng sau tòa thành, cậu có thể đến đó.”
Nghe vậy, Hạo Hiên ngẫm nghĩ một hồi, rồi đáp lại, “A, không cần đâu.
Chỉ là, ở đây có thư viện không? Tôi ấy à, rất thích đọc sách, mọi khi không làm gì thì đều chạy đến thư viện tiêu thời gian cả.”
Haha, ta cười vào! Cậu từ bao giờ mà bắt đầu đọc sách cơ chứ? Hạo Hiên con người này, ừ thì ở trường đều nằm trong top 100 đó, nhưng cậu chẳng qua chỉ là có chút tư chất thông minh, nên mới không khó khăn trong việc học hành.
Dù vậy, điều đó cũng chẳng liên quan gì đến việc cậu ham đọc sách hay không cả.
Quả là một lời nói dối trắng trợn.
Hạo Hiên muốn đến thư viện vốn là có mục đích khác.
Mặc dù tỏ ra hài lòng với những đãi ngộ ở đây, nhưng cậu tự hiểu đó chỉ là điểm hường phấn trên bề mặt thôi, còn về sau, ai mà biết được liệu cậu có bị thiến chết không chứ!
Giả sử cậu có trốn được khỏi tòa thành này, thì cậu cũng không thể cứ chạy là tới thế giới của mình được.
Còn rất nhiều điều Hạo Hiên chưa biết, vậy nên cậu đã sáng suốt chọn đến thư viện để tìm hiểu thêm.
“Haha, mình quả là thông minh.” Cậu thầm tự khen chính mình.
Dứt khỏi dòng suy nghĩ, cậu để quản gia dẫn đường đến thư viện.
Trước khi quản gia rời đi, Hạo Hiên còn cẩn thận nhắc ông không cần chuẩn bị bữa trưa cho mình.
Đương nhiên rồi, nhỡ nếu quản gia vào mà thấy cậu đang tìm tư liệu để chạy trốn, há chẳng phải là sẽ bị nhốt lại sao?
Một lần nữa, cậu tấm tắc khen bản thân thông minh.
***
Đến tối, ma vương ngồi trên lưng ngựa quay về tòa thành.
Khi mới bước đến cửa, bóng dáng của quản gia đã đứng sẵn để nghênh đón anh.
Cúi người, quản gia nói, “Hoan nghênh chủ nhân trở về.”
Ma vương liếc nhìn một cái, rồi tiếp tục bước đi.
Quản gia đi theo sau anh, báo cáo một mạch các hoạt động trong ngày của Hạo Hiên.
Ông nói thêm, “Thưa chủ nhân, vị khách đó hiện vẫn còn ở trong thư viện đọc sách, cậu ấy bảo rằng đó là sở thích của cậu ấy, nên không muốn tôi làm phiền đưa bữa trưa tới.”
Không đáp lại, ma vương liền uy nghiêm đi về hướng thư viện.
Kỳ thực, đến chính anh cũng chẳng hiểu sao bản thân lại tỏ ra nóng lòng muốn nhìn thấy cậu tới như vậy.
Nhưng đó cũng không phải điều đáng quan tâm, anh đã muốn, ai dám lớn gan ngăn cản?
Hiên ngang đẩy cửa bước vào, ma vương khóe mắt hơi động mà nhìn khuôn mặt còn đang say giấc của Hạo Hiên.
Cậu quả thực rất xinh đẹp.
Mặc dù dáng người nam tính cao ráo là vậy, nhưng gương mặt kia lại cuốn hút đến mê người.
Khuôn mặt thanh thoát, cằm nhỏ vuốt chéo tạo hình chữ V.
Mái tóc nâu đậm bồng bềnh xõa xuống, cực khiến người ta muốn chạm vào rồi xoa xoa, bới cho đến rối tung.
Nước da trắng mịn, càng làm tôn lên vẻ đẹp trên khuôn mặt cậu.
Cặp lông mày kẻ ngang đầy đặn rõ khuôn, đuôi mắt xếch nhẹ, hơi mang vẻ gai góc.
Sống mũi cao kéo lên một cách tinh tế, đỉnh mũi nhỏ nhỏ trông rất đáng yêu.
Liếc xuống là đôi môi mỏng mà mọng nước, viền môi hình trái tim màu hồng nhạt, nhìn thật muốn cắn cho phát.
Nghĩ thì là vậy, nhưng ma vương lại không muốn làm tỉnh giấc Hạo Hiên.
Anh tiến về phía cậu, chỉ nhẹ nhàng bế cậu vào lòng rồi rời khỏi thư viện..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...