Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa
Đôi mắt Giang Thanh Ba sáng lên, vội vàng gật đầu.Ôi, mấy trò trong thuyền hoa này thật sự chơi rất vui đấy."...!Thôi, ngươi đi chung với ta đi.""Chàng phải bận bịu công vụ, hay là để ta ở chỗ này chờ chàng trở lại nhé."Lục Minh Châu nhìn nàng không nói gì.Vài giây sau, Giang Thanh Ba thua cuộc, đứng dậy đến bên cạnh Lục Minh Châu, nặn ra một nụ cười: "Ta vẫn cảm thấy nên đi theo bên cạnh chàng thì sẽ có cảm giác an toàn hơn."Lục Minh Châu:...Đầu chàng lại bắt đầu đau rồi.Đoàn người cùng nhau rời khỏi thuyền hoa, quân vệ níu Lục Cửu đi phía sau lại, hất cằm về phía Giang Thanh Ba."Nữ nhân này là ai thế? Sao dám nói chuyện với đại nhân như thế."Thật dũng cảm, vừa nãy hắn còn đang lo lắng đại nhân bực bội rút đao ra đấy."Phu nhân."Quân vệ trợn tròn mắt: "Là vị xấu xí kia ---""Xuỵt." Lục Cửu che miệng hắn lại, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn chết thì cũng đừng kéo theo ta."Cứ xem dạo gần đây nhị phòng đã trải qua những gì.Hắn không muốn trở thành cái đinh trong mắt phu nhân đâu.*Bắc thành.Đèn đuốc chiếu sáng khắp ngõ hẻm, nhà dân hai bên sáng bừng ánh nến.
Giang Thanh Ba tùy ý nghiêng đầu, vừa khéo thấy cái đầu đen kịt ở giữa khe cửa.
Đối phương cũng nhìn thấy nàng, giống như bị kinh sợ, đóng sầm cửa lại.Giang Thanh Ba nhíu mày, nàng mang màn che không đến nỗi hù dọa người khác mà.
Tùy ý nhìn Lục Minh Châu đi phía trước, trong lòng hiểu rõ.
Danh tiếng của Củng Vệ Ti trong dân gian cũng không tốt lắm.Trách nhiệm của Củng Vệ Ti là nắm giữa tình báo và bắt người, là đao phủ trong tay Thái Thượng hoàng.
Nhưng trong mắt người dân của Đại Ngụy Triều, bọn họ giết người không gớm tay, ngang ngược không nói trái phải, đều là người không dễ chọc vào.Bọn họ không biết, những người như Lục Minh Châu đều là người nghe lệnh làm việc.Đoàn người dừng trước cửa một khu nhà dân, ngoài cửa và trong sân đang đứng hai mươi Củng Vệ Ti với dáng người cao ngất, mặt lạnh như tuyết, bên trong nhà đèn đuốc sáng như ban ngày, ánh sáng chiếu lên khôi giáp của quân vệ lóe ra hàn băng, bỗng dưng khiến ngôi nhà bình thường càng thêm lạnh lẽo mấy phần.Lục Minh Châu đi vào sân, khí thế quanh người bỗng thay đổi, khiến đám người kia không dám tùy tiện nhìn thẳng.
Những quân sĩ đứng xung quanh xếp hàng ngay ngắn như cọc gỗ.Lần đầu tiên Giang Thanh Ba nhìn thấy Lục Minh Châu như thế, cũng bị khí thế lạnh lẽo của chàng làm sợ hãi lùi lại một bước.Nàng hoàn toàn không ngờ, khi Lục Minh Châu làm việc lại lạnh như băng như thế.Chàng ngạo nghễ nhìn chín nam tử đang ngồi bệt giữa sân, đôi mắt thâm thúy khẽ chớp."Thiếu một người."Một tên quân sĩ tiến lên một bước, khom người nói: "Đại nhân, chúng thần không thấy những người khác.""Ha ha ha, đồng bọn chúng ta đã sớm chạy mất rồi." Tên đàn ông mặc y phục màu xám đang ngồi xổm dưới đất ngẩng đầu: "Mấy người tốt nhất là thả chúng ta ra đi, nếu không đồng bọn ta sẽ giết người thân của Lục chỉ huy sứ.
Một nam một nữ kia đều rất đẹp."Một nam một nữ?Giang Thanh Ba trợn to mắt, hôm nay Oánh tỷ ra cửa thấy Sầm Dược.
Đây là lần đầu tiên họ gặp lại khi hết hiểu lầm.Chẳng lẽ là hai người họ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...