Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa
"Sao đệ muội lại nhăn mặt thế? Ai chọc tức muội rồi à?" Giọng Đan Tuệ Quân cất cao lên mấy phần, khiến ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Giang Thanh Ba vừa đi vào đại sảnh.Tính tình của Nhị phu nhân Lục gia thích gây chuyện, thật khiến người ta không thích nổi.
Giang Thanh Ba chẳng để ý đến ánh mắt mọi người ngồi xuống vị trí đối diện với nhị phòng, đưa mắt nhìn chằm chằm Lục Tử Tuệ, thấp giọng nói."Mới vừa gặp một tiểu bối, dám nói ta xấu ngay trước mặt ta, còn bảo ta phải trốn đi."Lục Tử Tuệ không ngờ Giang Thanh Ba không chỉ không xấu hổ, mà còn dám nói trước mặt mọi người, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cảm nhận được ánh mắt Võ An Hầu liếc đến, trong lòng giận dữ nhưng chỉ có thể giả vờ luống cuống cúi đầu xuống."Tiểu bối không hiểu chuyện, đệ muội đừng so đo nhé." Đan Tuệ Quân nhìn nữ nhi của mình, lúng túng cười."Tuổi nhỏ đều còn giữ tính trẻ con.
Ta không so đo." Mới là lạ."Đệ muội rộng lượng." Đan Tuệ Quân thở phào nhẹ nhõm, bà ta thật sự sợ Giang Thanh Ba quậy ầm ĩ."Tam thiếu gia."Giang Thanh Ba nghe thấy giọng của nha hoàn, quay đầu nhìn thấy Lục Minh Châu cầm theo trường đao đi vào đại sảnh.
Ồ, sao người này lại trở về rồi, còn mấy ngày nữa mới đến một tháng đấy.Đại sảnh đột nhiên rơi vào khoảng yên lặng.Giang Thanh Ba tò mò đảo mắt nhìn quanh một vòng, phát hiện những người khác cũng đang nhìn chằm chằm Lục Minh Châu, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Thật giống như đối phương xuất hiện là chuyện ngoài ý muốn."Con còn biết đường về à, ta cho là con đã quên mất nhà ở đâu rồi." Giọng Võ An Hầu phá vỡ sự yên lặng.Lục Minh Châu tiện tay đặt trường đao lên bàn, nhắm mắt, không để ý Võ An Hầu.Bầu không khí đông lại, cảm giác lúng túng đã tràn khắp nơi trong đại sảnh.Giang Thanh Ba nhìn vẻ mặt lạnh tanh ngẩn ngơ của Lục Minh Châu, lại nhìn sang Võ An Hầu đang xụ mặt làm ra vẻ lạnh lùng.
Bầu không khí như thế này thì có thể ăn cơm đúng giờ không? Nàng xách bình trà đứng dậy rót cho Võ An Hầu một ly trà."Công công nói chuyện mệt chưa? Uống trà nhuận giọng."Võ An Hầu:...Ông ấy luôn cảm thấy lời này không phải lời khen.Giang Thanh Ba lại rót cho Lục Minh Châu một ly, đẩy đến trước mặt chàng nói: "Phu quân đi đường xa trở về, mệt không? Coi kia, mệt đến nói không ra hơi.
Uống chút trà nhuận giọng đi."Lục Minh Châu: ...Võ An Hầu:...Thoải mái!Những người khác:....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...