Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa
"Mẫu thân không khỏe, đừng để bà phiền lòng vì chút việc nhỏ này của ta.
Với cả..." Lục Tử Oánh mím môi, ánh mắt hiện lên sự bất đắc dĩ.
"Sư phụ vỡ lòng của A Diêm đã nói hắn rất có tài nên mẫu thân mong rằng Nhị thúc có thể tìm cho hắn một đại nho làm thầy."Tỳ nữ im lặng."Trở về thôi.
Cứ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đừng để mẫu thân của ta biết được.""Nô tỳ đã rõ."Nhóm người Giang Thanh Ba đang hóng gió ở phía sau hòn non bộ bị ép lắng nghe toàn bộ quá trình.
Chờ đến khi tiếng bước chân dần biến mất, bốn người chủ tớ mới thở dài nhẹ nhõm.Bốn người đối mặt nhìn nhau, đình hóng gió đột nhiên rơi vào khoảng lặng."Nhị tiểu thư gan thật đấy.
Đó chính là vị hôn phu của đại tiểu thư mà.
Nửa tháng trước mới bị ta thấy nàng ta sà vào trong lòng Sầm công tử, hôm nay đã tới châm ngòi để ly gián rồi.
Thật là..." Lục Mai liếc nhìn Giang Thanh Ba, câu tiếp theo còn chưa nói ra đã im bặt."Có người nói sau khi thế tử qua đời, khi vị Sầm công tử này tới thì Nhị phu nhận sẽ dùng đủ loại lý do tìm Lục đại tiểu thư." Lục Y nhỏ giọng lại.
"Thật quá đáng...""Nghe nói khi thế tử bị ám sat, vì bảo vệ Quân thiếu gia của nhị phòng nên mới chết thảm dưới móng ngựa." Lục Tùng cẩn thận nhìn Giang Thanh Ba.
"Thật sự rất quá đáng...""..." Giang Thanh Ba nhìn thấy rõ vẻ mặt tức giận căm phẫn của các tỳ nữ, khoé môi nàng hơi run rẩy, phe phẩy chiếc quạt tròn, nhắm mắt lại.
" Đại phòng nhị phòng là huynh đệ ruột.
Bớt xen vào chuyện hai phòng bọn họ .""Chúng nô tỳ thân phận thấp, muốn nhúng tay cũng không nhúng tay được." Lục Y vò khăn thêu ra rồi nói thầm.
"Chỉ sợ tiểu thư không nhịn được mà gây chuyện.""...Ta nghe được đấy.""Thì đang nói cho người nghe mà.
Hai phòng kia vốn đã bất hòa với cô gia rồi."Giang Thanh Ba:...Hai ngày sau, người một nhà đều sum vầy ăn cơm ở Minh Kính Đường.
Cứ cách nửa tháng, người của Hầu phủ sẽ tụ tập một lần.Vị phu quân gương mẫu của nàng vẫn vắng mặt như mọi khi, Giang Thanh Ba phải mang theo Lục Y đi trước.
Khi tới cửa viện thì chạm mắt với oan gia Lục Tử Tuệ.
Hai người liếc nhau, đều tự giác cách xa.
Giang Thanh Ba từ từ bước đi, không lâu sau thì bị tụt lại phía sau."Người xấu còn thích kiếm chuyện, xấu đến mức này rồi mà vẫn không biết tìm cái lỗ trốn đi."Âm thanh trào phúng từ phía trước truyền tới.
Giang Thanh Ba đang đi chợt dừng lại, nghiêm mặt nhìn về phía Lục Y."Ta rất tức giận.
Nàng ta dám mắng trước mặt ta!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...