Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa
Sầm Dược lấy ra hai bức tượng gỗ điêu khắc Quan Thế Âm.
"Ta xin được gỗ bồ đề từ chùa Nam Sơn, tự tay khắc tượng Quan Thế Âm, lại đặt trong chùa cúng gần nửa tháng, có thể phù hộ bình an, làm phiền nhị tiểu thư đưa cho đại phu nhân."Đầu ngón tay đang nắm chặt khăn thêu của Lục Tử Tuệ trắng bệch, hít sâu vài hơi mới duy trì nụ cười trên mặt.
Nàng ta liếc qua tượng Quan Thế Âm, khuôn mặt lộ vẻ khó xử.
"Nhưng gần đây tỷ tỷ ta thích bộ đồ trang sức mới ra của Nguyệt Lâu, chứ không thích...!những bức tượng gỗ khắc vô ích này."Ánh mắt Sầm Dược tối dần, hắn buông tay.
"Nếu tiểu thư không thích nó thì cũng không đưa sang đó làm chướng mắt nàng ấy.""Ta có thể đưa giúp huynh mà." Lục Tử Tuệ giành lấy bức tượng Quan Thế Âm.
Trên khuôn mặt nàng ta lộ ra một nụ cười.
"Nhưng ta không cam đoan rằng tỷ ấy sẽ nhận đâu.""Không cần..." Sầm Dược muốn lấy lại, nhưng vừa nâng tay lên đã rút về.
Ánh mắt hắn mang theo chút hy vọng.
"Thế thì đa tạ Nhị tiểu thư.”"Chút chuyện nhỏ này không cần phải để trong lòng." Lục Tử Tuệ thấy tỳ nữ thiếp thân đang vẫy tay ở phía trước thì chợt biến sắc, cười nói.
"Thời gian không còn sớm nữa, Sầm công tử cứ về trước đi.
Bây giờ ta sẽ đi đưa cho đại tỷ."Sầm Dược chắp tay hành lễ đa tạ lần nữa rồi xoay người rời đi.
Tiếng bước chân dần biến mất, nụ cười trên khuôn mặt Lục Tử Tuệ cũng hạ xuống.
Nàng ta nắm chặt lấy bức tượng Quan Thế Âm."Tiểu thư.
Đại tiểu thư tới rồi."Lục Tử Tuệ hừ lạnh.
"Tỷ ấy tới cũng nhanh thật đấy, e là nóng lòng đến mức muốn xuất giá ngay lập tức.""Người nhỏ giọng chút, cẩn thận bị tiểu thư nghe thấy." Tỳ nữ nhỏ giọng khuyên nhủ.Lục Tử Tuệ hừ lạnh, còn muốn nói nữa thì thấy từ xa xa một bóng hình màu trắng.
Ánh mắt tức giận đột nhiên biến mất, nàng ta mỉm cười nghênh đón."Đại tỷ, sao giờ tỷ mới tới? Sầm công tử đã đi rồi."Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Lục Tử Oánh nghe thấy vậy thì chợt sửng sốt."Muội vừa bảo hắn chờ đại tỷ một chút, hắn nói rằng phải trở về chăm sóc mẫu thân.
Muội nói thế nào đi nữa hắn đều không ở lại."Lục Tử Oánh cụp mắt xuống, mím môi .Ánh mắt Lục Tử Tuệ loé tia sung sướng nhưng lại lập tức giấu đi.
Nàng ta chống nạnh, đột nhiên cất cao giọng.
"Từ khi Đại bá phụ đi, hắn mới dám làm càn như vậy."Lục Tử Tuệ thấy nàng không có phản ứng khác nên nhăn mày không vui.
Trong phút chốc, ánh mắt nàng ta loé qua một tia dữ tợn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...