Giang Thanh Ba lo lắng, cau mày, nàng đến đây ngồi, nhưng hình như nàng không tìm được chủ đề để nói chuyện.Nếu nói về phu quân, nàng và người phu quân lao động gương mẫu của nàng thành thân ba tháng mới gặp nhau được ba lần, không biết rõ về nhau.
Còn phu quân của Đan Tuệ Quân thì bị đánh đến mức bệnh nặng nằm giường.Nếu nói về con trai, nàng không có, còn con trai của Đan Tuệ Quân thì bị đánh sưng mặt, xin phép nghỉ ở nhà.Nếu nói về trang điểm, gương mặt của nàng bây giờ còn không cần hóa trang, còn về Đan Tuệ Quân… dưới mắt bà ta có hai quầng thâm mà lớp phấn dày cũng không thể che được.Đôi môi của Giang Thanh Ba mở ra, rồi lại đóng lại, nhưng nàng vẫn nói được lời nào.Nàng bối rối quá!Trong cái khó ló cái khôn, nàng cầm quả cam tươi trong đĩa trái cây lên.“Hoa quả hôm nay khá đấy.” Xì, bà mẹ nó chua quá!"..."Thê tử của lão tam cố tình chế giễu bà ta bề ngoài hào nhoáng nhưng bên trong lại chua ngoa.
Sắc mặt Đan Tuệ Quân trầm xuống, ném nửa qua cam trong tay xuống, đứng dậy bỏ đi.Lương Nghi Tĩnh sửng sốt một lúc, sau đó vội vàng đuổi kịp.
Những nô tỳ đang đứng đợi ở một bên cũng vội vàng chạy theo.Giang Thanh Ba ngây người, nhìn chằm chằm vào tấm lưng đang đi xa dần của Đan Tuệ Quân, chớp chớp mắt, nhìn Lục Y: "Sao bà ta lại đột ngột bỏ đi rồi?"Lục Y cũng có vẻ bối rối: "Nô tỳ cũng đang thắc mắc.""Tính khí của bà ta thật khó lường, may mà cọc hôn sự ban đầu không thành."Giang Thanh Ba thấy may mắn trong lòng, bằng không nàng sẽ giống như Lương Nghi Tĩnh, bà bà tức giận phải đứng bên cạnh dỗ dành, phục vụ hết mình, những nô tỳ bên cạnh thì như vật trưng bày vậy.Nàng còn nhớ sau lễ kính trà lần trước, mọi người cùng nhau ăn bữa sáng, Lương Nghi Tĩnh với tư cách là dâu mới, phải đứng bên cạnh công công, bà bà để phục vụ, không được phép ngồi ăn cho đến khi mọi người ăn xong.
Lục Tử Ninh ở bên cạnh lại không nói lời nào.
Đây thật sự là nam chính nữ chính đằm thắm trong sách sao?Nam chính này còn không so nổi với cả cọng lông chân của Giang Thanh Trạch, ca ca của nàng.
Một cuộc sống như vậy mà nữ chính còn khiến tất cả các nữ diễn viên phụ và phụ nhân đều phải hâm mộ, ghen tị không thôi.Nhưng dù sao nàng cũng không hâm mộ.Phụ thân và kế mẫu của Lục Minh Châu đều rất tốt, ít nhất bọn họ không giày vò nàng, cũng không có quá nhiều quy tắc như vậy.Sau đó Giang Thanh Ba ở trong đình nghỉ mát để nghỉ ngơi cũng thấy Đan Tuệ Quân mấy lần, mỗi lần đều có Lương Nghi Tĩnh đi theo sau.Để duy trì mối quan hệ chị em dâu plastic hài hòa, Giang Thanh Ba mỉm cười mời đối phương vào trong đình nghỉ mát nghỉ ngơi."Không cần đâu, ta còn có việc phải làm."Đan Tuệ Quân dẫn một đám người rời đi, bước đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt của nàng.
Giang Thanh Ba chớp mắt không nói nên lời.
Chẳng lẽ nàng rất đáng sợ hay sao?Giang Thanh Ba nhận lấy bát thuốc từ Lục Y, nhấp một ngụm, cau mày, mặt phình ra giống hệt chiếc bánh bao.
Thuốc do Tả đại phu kê đúng là càng ngày càng đắng, uống được mấy ngày rồi, mặt nàng cũng càng ngày càng sưng tấy.
Nếu Lục Minh Châu quay lại vào lúc này, chắc sẽ sợ hãi đến mức tạo thành ảnh hưởng tâm lý mất.Nàng đưa chiếc bát rỗng cho Lục Y, nhắm mắt lại, nằm xuống chiếc ghế quý phi.
Ngọn gió ấm áp thổi bên ngoài đỉnh nghỉ mát làm nàng buồn ngủ.
Những chuyện phiếm sau bữa cơm trong phủ đã không còn làm nàng cảm thấy có chút nhàm chán.
Nàng nhớ phụ thân và tẩu tẩu rồi, còn cả đám cháu trai cháu gái nghịch ngợm ở nhà nữa.
Nàng thực sự muốn quay về rồi sống ở đấy một thời gian nhưng tiếc là không tìm được lý do chính đáng.Giang Thanh Ba thở dài.
Thành thân cũng có những điểm tốt, điểm xấu riêng.
Ví dụ như không thể về nhà thường xuyên, nếu không người nhà sẽ nghĩ nàng sống không tốt.
Đây không phải là tát vào mặt Thái Thượng Hoàng hay sao?"Phu nhân, xin hỏi muốn đến Như Ý Uyển thì đi đường nào vậy?"Giang Thanh Ba nghe tiếng thì quay đầu lại.
Sau đó có một tiếng hét chói tai vang lên, nữ tử xa lạ đứng trong đỉnh nghỉ mát lộ ra vẻ hoảng sợ, quay người bỏ chạy, sợ hãi đến nỗi không chú ý đâm vào một cây cột bên cạnh, ngã phịch xuống đất."… Chuyện này không liên quan gì đến ta đúng không?" Giang Thanh Ba chớp mắt, nhìn Lục Y đầy mong đợi."Có lẽ…".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...