Yến · đùi gà lớn · Cẩn cũng không nói gì, chỉ khi Thẩm Tri Huyền buông tay hắn ra, hắn mới khẽ rũ mắt, giấu đi một tia không vui nơi đáy mắt.
Đỏ rực nhàn nhạt hiện lên, rất nhanh đã bị hắn áp chế xuống.
Sau khi Thẩm Tri Huyền buông tay ra, cũng bỏ qua đề tài này và không nói thêm nữa.
Y đi đến bên cạnh hai người Tiết Từ, như vô tình hỏi: "Hai người vừa mới vào à?"
Tiết Từ và Liên Cầm liếc nhìn nhau, lần lượt lắc đầu.
Tiết Từ nói: "Ta vào đây lâu rồi, lúc vừa vào là một mảnh đen thui, sau đó đi qua một con đường hẹp dài, trên đỉnh tường đá có dạ minh châu, cuối đường có cánh cửa đá..."
Người bình thường đều sẽ muốn đẩy cửa ra xem bên trong có gì, nhưng Tiết Từ thì không, không biết như thế nào mà ông bỗng cảm nhận được phía sau cánh cửa có hơi thở mạnh liệt rất nguy hiểm, ông do dự một hồi, cuối cùng vẫn không chạm vào cánh cửa đá kia, mà là thoáng lui ra sau một bước.
Một bước lùi lại này, dưới chân ông liền vướng phải một viên dạ minh châu không biết từ chỗ nào lăn tới.
Tiết Từ phản ứng cực nhanh, lập tức đỡ tường đá đứng vững, đang muốn nói sao viên dạ minh châu này lặng yên không tiếng động mà rơi từ tường đá xuống, vừa nhấc mắt lại thấy một con yêu thú có hình dạng dữ tợn, đang chui nửa mình ra khỏi cửa đá, thèm nhỏ dãi mà nhìn ông.
Yêu thú kia vặn vẹo nửa cơ thể, mắt thấy muốn đi ra từ cửa đá.
Địa thế nơi này chật hẹp, không tiện để thi triển bản lĩnh, Tiết Từ chỉ chần chờ trong giây lát, xoay người liền chạy.
Ông dùng linh lực nên chạy rất nhanh, nhưng yêu thú kia cũng rất nhanh, nó rống một tiếng, lao ra khỏi cửa đá, tứ chi đáp đất, đuổi theo Tiết Từ.
Hơi thở tanh hôi của yêu thú như thể phun lên gáy Tiết Từ, có chất lỏng ẩm ướt dinh dính nhỏ xuống cổ, Tiết Từ nghĩ đến có khả năng là nước dãi của con yêu thú kia, cảm thấy ghê tởm vô cùng, chạy trốn càng thêm nhanh.
Nhưng ông càng nhanh, yêu thú kia cũng càng nhanh.
Tiết Từ bớt thời giờ quay đầu nhìn lại, rõ ràng yêu thú kia cách ông một khoảng rất xa, nhưng khi ông vừa quay đầu lại, cái con yêu thú ấy lại gần ông trong gang tấc, cảm giác hơi thở thô nặng phun lên gáy lại xuất hiện.
"Sau đó ta chạy khỏi con đường nhỏ kia, con yêu thú kia vẫn đuổi theo ta.
Trước mặt tối đen, dù có dùng thuật pháp cũng không cách nào thắp sáng được, dưới chân ta bỗng nhẹ đi, sau đó liền rơi xuống một vùng nước..." Tiết Từ càng nói càng cau mày, "Sau khi rơi xuống nước, ta lập tức ý thức được không ổn, xoay người muốn lên bờ, nhưng lại không tìm ra bờ.
Yêu thú trên bờ không đuổi theo nữa, nhưng trong nước lại có rất nhiều thứ khác..."
Thuật pháp đánh ra như đá nhập biển không có động tĩnh gì, mấy thứ kia đã rất sát rồi, Tiết Từ không để ý nhiều, chỉ có thể liều mạng bơi về phía trước.
Chung quanh một mảnh đen như mực, chỉ có nơi xa có một tia ánh sáng, ông theo sánh sáng mà bơi, cũng không biết đã bơi được bao lâu, mới bỗng tỉnh thần [1] —— Hình như phía sau không có động tĩnh gì nữa rồi?
[1] 醒神 (Tỉnh thần): Chỉ khoảng thời gian lúc vừa tỉnh dậy, khi đó đầu oc chưa được tỉnh táo cho lắm, cần có thời gian để khôi phục tiến hành các sinh hoạt thường ngày khác.
Vừa tỉnh thần, ông liền cảm giác được chính mình đang không ngừng chìm xuống, cho dù có giãy dụa thế nào cũng không nổi trên mặt nước được, nước bốn phương tám hướng tuôn về đây, ông vừa bấm Tị Thủy quyết che chở cho chính mình, ngay sau đó mũi chân chạm đất, màn đêm và dòng nước im hơi lặng tiếng mà biến mất, một đường ánh sáng rơi vào mắt ông, khiến ông không tự chủ được mà nhắm mắt, sau đó mở mắt ra.
Sau đó ông phát hiện mình đang duy trì tư thế khom lưng, đang duỗi tay chuẩn bị nhặt viên dạ minh châu trên mặt đất.
Bên ngoài truyền đến tiếng kẽo kẹt, một cánh cửa đá ngả nghiêng bị đẩy ra, Liên Cầm hùng hổ lao vào, nhìn như thể bất cứ lúc nào cũng có thể cầm đàn chiến một trận.
Thẩm Tri Huyền nghe xong thì có hơi sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về hướng đối diện bọn họ, sau đó quay đầu nhìn về hướng y và Yến Cẩn đi lại đây.
Gần như là hai cánh cửa đá giống nhau như đúc.
Liên Cầm bình tĩnh nói: "Không chỉ có vậy." Y nhìn xung quanh một vòng, nhàn nhạt nói: "Tổng cộng có bảy cánh cửa."
Bảy cánh cửa, có ba cánh đã bị đẩy ra, mà bọn họ đều lần lượt đến từ ba cánh cửa khác nhau.
Liên Cầm ôm đàn không dây, trầm ngâm một lát mới nói: "Phía sau là một con đường nhỏ, rất chật hẹp, hai bên tường đá có bích họa, nhưng vì bị rạch nên không thể nhìn rõ..."
Liên Cầm cũng không chọn đẩy cửa đá ra, nhưng sau khi y đứng tại chỗ trong chốc lát, đã lựa chọn lui ra xa vài bước, dùng vũ khí và thuật pháp trực tiếp đập cửa.
Lần này không thể vào được, như thể chọc phải ổ của yêu thú, đường nhỏ chật hẹp lập tức bị khí đen che kín, yêu ma quỷ quái lớn lớn bé bé liên tiếp lao ra từ cửa đá.
Hiển nhiên Liên Cầm cũng không ngờ rằng sẽ xảy ra tình huống như vậy, y vừa đánh vừa lui, khi đang đánh đến hưng khởi thì yêu ma trước mặt chợt biến mất, y vừa nghiêng mắt thì phát hiện trước mặt lại là một cánh cửa, sau khi đẩy cửa ra thì phát hiện Tiết Từ đang nhặt một viên dạ minh châu lên.
Thoạt nhìn thì những gì bọn họ trải qua đều rất kích thích, Thẩm Tri Huyền nhớ tới cảm giác đói khát và dạ dày bị lửa thiêu đốt, bỗng cảm thấy cũng không tính là gì.
Huyễn tượng liên quan tới kiếp trước và thân phận của Yến Cẩn, y không nói ra, nói: "Bịn ta tình cờ đi vào cùng một chỗ, sau khi đi qua đường nhỏ cũng thấy một cánh cửa, sau khi đẩy ra cũng không thấy gì, chỉ chợt thấy cực kỳ đói...!Sau đó tường đá khép lại, bọn ta quyết định quay lại, chỉ là vừa đi được một bước đã tới được đây rồi."
—— Cho nên cái câu "Đùi gà lớn" mà Thẩm Tri Huyền nói khi vừa gặp mặt, hóa ra đều không phải là lời nói đùa gì à?
Điểm chú ý của hai người Tiết Liên (*) không tự chủ mà lệch một chút, thậm chí Tiết Từ còn khẽ thở phào nhẹ nhõm.
(*) Tiết Liên là chỉ Tiết Từ Và Liên Cầm nha, mấy cô đừng có ship bậy nhá, chứ không lát nữa lật thuyền thì đừng có khóc =))
Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, dù sao quan hệ của Tông môn tu tiên bên này và bên Kham gia của Minh Châu không sâu, ngăn cách còn đó, một đường này nhìn thằng nhãi Kham gia này liên tiếp ân cần với Thẩm Tri Huyền, Tiết Từ đã sớm nhịn không nổi, nhiều lần nhìn Thẩm Tri Huyền muốn nói lại thôi.
Đồng hành một đường, ông vẫn rất thích Thẩm Tri Huyền, muốn thực lực có thực lực, gặp chuyện cũng không kiêu ngạo không nóng nảy, chín chắn có mức —— Người ưu tú như vậy, cũng đâu thể để Kham gia bên kia bắt cóc được!
Tiết Từ kéo suy nghĩ ngày càng xa của mình về, lại nghĩ tới chuyện trong bí cảnh.
Đã vào lâu vậy rồi, vậy mà một con ma vật thực thể chân chính cũng không gặp được, bí cảnh này thật sự rất kỳ lạ khiến người ta nghĩ không ra.
Thẩm Tri Huyền cũng không nghĩ tới Tiết Từ lẩn quẩn loanh quanh trong lòng mấy vòng, y suy đoán nói: "Thứ sau mỗi cánh cửa đều khác nhau, bích họa đó vốn dĩ là do bí cảnh thiết kế, đại khái là có chút gì đó bí ẩn, chỉ là bị các ma vật phá hủy, đánh bậy đánh bạ mà biến thành thứ khác."
Cảm ứng nguy hiểm sau cửa đá không phải là ảo giác, chỉ là một đường đi ra này cũng không gặp chuyện gì chân chính muốn mạng, Thẩm Tri Huyền đoán này hơn phân nửa thiết kế ban đầu mà bí cảnh tạo ra đã bị các ma vật không hiểu chuyện phá hủy, bởi vậy lực sát thương mới không đủ.
Thật ra Tiết Từ cũng nghĩ vậy, Thẩm Tri Huyền nghiêng đầu định hỏi Liên Cầm thế nào, thì thấy mười ngón tay của Liên Cầm gắt gao siết chặt thân đàn, nước mắt lã chã rơi xuống, nhìn biểu tình bình tĩnh của Liên Cầm, thật sự là rất kỳ dị.
Tiết Từ sửng sốt trong nháy mắt: "Sao thế?"
Thẩm Tri Huyền cũng phát hiện có gì đó không đúng, phản ứng đầu tiên của y là thả linh thức ra thăm dò bốn phía, mơ hồ cảm nhận được gì đó, còn chưa kịp nói chuyện, Liên Cầm đã bấm tay niệm pháp quyết cho nước mắt ngừng chảy, bình tĩnh nói: "Lệ yêu."
Mơ hồ có hơi thở ẩm ướt từ góc nào đó truyền đến, mọi người nhạy bén nhìn sang, giữa ánh sáng mỏng manh của dạ minh châu, một cánh cửa đá xiêu xiêu vẹo vẹo mà ngã xuống đất, một quả cầu nhỏ chừng quả dưa hấu nhảy vào, mỗi nơi mà nó đi qua đều ướt dầm dề là nước.
Ngay sau đó, người chưa tới mà tiếng đã tới trước, tiếng phẫn nộ mang theo tiếng khóc nức nở vang lên: "Cái quả cầu thối kia, chạy đi đâu đó huhuhu!" Một thứ đen như mực lao ra khỏi màn đêm, vững vàng đánh vào quả cầu.
Quả cầu nước phát ra âm thanh ùng ục ùng ục, bị đánh cho lảo đảo, xoay tại chỗ mấy vòng.
Vật thể màu đen chạm vào quả cầu nước bị bật lên, mắt thấy sắp đập vào tường đá, Liên Cầm phất tay áo cuốn lên một trận gió, ngăn cản giúp nó, duỗi tay chụp lấy sáo huyên, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Đó là một chiếc sáo huyên [2].
[2] 壎 (Huân): Hay sáo huyên, là một loại nhạc khí cổ hình quả trứng có sáu lỗ.
Cùng lúc đó, một thanh niên mặc lam y nhanh chóng đuổi theo ra từ đường nhỏ sau cửa, cậu liếc mắt thấy quả cầu nước nằm bất động trên mặt đất, lập tức vén tay muốn đập nó.
Thần sắc của Liên Cầm khẽ động: "Đoạn Nguyên?"
Động tác của thanh niên khẽ dừng lại, quả cầu nước thấy thế thì lập tức như đạn mà tránh xa tay cậu ra, thanh niên nghe thấy giọng nói quen thuộc, bất chấp tất cả, trước tiên theo tiếng nhìn lại, vui mừng thốt lên: "Sư huynh!"
Thấy trong tay Liên Cầm cầm sáo huyên của mình, Đoạn Nguyên a một tiếng, định đi qua lấy lại: "Sư huynh ơi huhuhu...!Huynh đưa sáo huyên cho đệ, đệ muốn đem cái con Lệ yêu này huhuhu...!đi làm thịt huhuhu!"
Cậu thật sự không khống chế được bản thân, nước mắt chảy hồi lâu, cũng gần như khô cạn, mắt sưng thành quả óc chó, nhưng vẫn nhịn không được mà nức nở.
Liên Cầm khẽ nhíu mày, đưa sáo huyên cho cậu.
Đoạn Nguyên cầm sáo huyên, lần nữa đi bắt quả cầu nước trơn trượt kia.
Quả cầu nước phát giác không ổn, lăn qua lăn lại nhanh như chớp, hơi thở ẩm ướt tràn ra, Thẩm Tri Huyền cảm thấy hốc mắt mình cay cay, dường như cũng muốn rơi nước mắt, y lấy lại bình tĩnh, thi quyết ngăn cách hơi thở của Lệ yêu —— Quả cầu nước đó chính là Lệ yêu.
Đúng như tên gọi, Lệ yêu có thể tỏa ra một loại hơi thở kỳ lạ, người có tu vi thấp hoặc người không cẩn thận hay không phòng bị trúng chiêu thì sẽ rơi nước mắt không ngừng, mãi đến khi cạn nước mắt, Lệ yêu sẽ đi sang ăn cả người.
Cuối cùng quả cầu nước kia lăn đến bên chân Liên Cầm, bị Liên Cầm cầm lên bóp vỡ.
Hơi thở ẩm ướt chợt tiêu tán, quả cầu nước phụt một tiếng, hóa thành nước rơi đầy đất.
Đoạn Nguyên thấy cuối cùng cũng giải quyết được nó, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nói chuyện bình thường được: "Coi như kết thúc..."
Hôm qua từ sau khi cậu trúng chiêu của Lệ yêu, liền nhịn không được mà muốn khóc.
Loại yêu như Lệ yêu, cậu chỉ từng thấy trong sách, hiểu biết không nhiều, chỉ biết là nếu như trúng chiêu của nó thì sẽ rơi nước mắt không ngừng, chỉ khi giết chết Lệ yêu thì mới giải quyết được.
Nhưng Lệ yêu trơn trượt lại chạy nhanh, nơi này lại rất quỷ dị, Đoạn Nguyên một bên đuổi theo Lệ yêu, một bên bất cứ lúc nào cũng phải chú ý xung quanh xem có nguy hiểm gì không, đuổi theo hơn nửa ngày, khóc đến mức sưng cả mắt cũng không đuổi kịp.
Cũng may là gặp sư huynh...!Không đúng, sao sư huynh lại ở cái nơi quỷ quái này?
Đoạn Nguyên dụi mắt, cậu không thạo về thuật pháp chữa trị, chỉ có thể mang đôi mắt to như quả óc chó nhìn về phía Liên Cầm: "Sư huynh ơi..." Lúc này Đoạn Nguyên mới thấy bọn Thẩm Tri Huyền.
Trước kia Đoạn Nguyên từng gặp qua Tiết Từ, nhận ra ông là chủ của Dược Tông, vội vàng chào ông, lại chuyển tầm mắt lên người Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn, không biết hai người là ai.
Đương nhiên là cậu biết chuyện Thanh Vân Tông đổi chủ, chỉ là cậu đi lịch luyện bên ngoài, chỉ lo trảm yêu trừ ma, cũng không để ý đến tột cùng đổi chủ là đổi thành ai.
Giọng Liên Cầm bình tĩnh như thể vừa rồi căn bản là chưa từng rơi nước mắt, y ngắn gọn giới thiệu một phen, Đoạn Nguyên bừng tỉnh, vội vàng chào hỏi, gọi hai người là tiền bối.
Tiết Từ lớn tuổi hơn bọn họ rất nhiều, xưng một tiếng tiền bối tất nhiên là không sao, nhưng Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn đều không chịu xưng hô này, từng người nghiêng người tránh nửa lễ.
Thẩm Tri Huyền một bên nói "Không cần đa lễ", một bên không động thanh sắc liếc nhìn Liên Cầm một cái.
Đoạn Nguyên chịu ảnh hưởng của Lệ yêu nên rơi nước mắt không ngừng thì có thể hiểu, nhưng tu vi của Liên Cầm tương đương với bọn họ, sao Lệ yêu còn chưa tới mà y có thể rơi nước mắt trước được?
Chẳng lẽ tình sư huynh đệ của bọn họ sâu đậm đến nước có thể cảm nhận được lẫn nhau ư?
Liên Cầm rơi nước mắt chỉ trong giây lát, nhưng viền mắt y vẫn còn hơi đỏ, chỉ là ánh sáng lờ mờ, đôi mắt Đoạn Nguyên cũng đều khó chịu nên không thấy rõ, chỉ có thể khàn giọng nói: "Sư huynh."
Vui sướng khi gặp được sư huynh vừa rồi trong nháy mắt như thủy triều mà rút xuống, Đoạn Nguyên có chút co rúm đứng tại chỗ, sáo huyên cầm trong tay không khỏi lật lại, thoạt nhìn thật sự rất khẩn trương, cũng thật sự kính sợ Liên Cầm.
Khí thế quanh thân Liên Cầm cũng nháy mắt lãnh đạm, nhàn nhạt hỏi: "Sao đệ lại ở đây?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...