Cả một đêm nàng không ngủ ngon, nàng chỉ cần nhắm mắt lại, gương mặt của Lisa lập tức hiện ra ngay trước mắt.
Kết quả là hôm sau ra ngoài cùng cô với vành mắt thâm quầng.
Cả đêm không nghỉ ngơi, nàng mệt đến mức không muốn đi. Chỉ mới bước có hai bước, cả người lập tức mềm nhũn như muốn ngủ luôn trên mặt đất.
"Đêm qua chị bảo em đi ngủ sớm rồi cơ mà?"
"Tại cô chứ ai."
Nàng nói xong vội vàng che miệng. Suýt nữa nàng đã lỡ miệng, nếu để chó Lisa biết nàng không ngủ cả đêm vì nghĩ đến cô thì tên này đắc ý bao nhiêu nữa. Chắc là lại muốn tìm cơ hội để chế giễu nàng đây.
"Tại chị? Đêm qua Chaeyoung không ngủ được là bởi vì lỗ dâm không được ăn côn thịt của chồng sao?
"Lisa, cô bị điên à, quỷ tài mới muốn bị cô chơi! Cô không biết cái của cô to đến cỡ nào sao? Bị cô làm một lần, chắc phía dưới của tôi khó chịu cả ngày!"
Sau khi nói xong, nàng mới nhận ra hình như vừa rồi nàng đang khen năng lực của cô. Hồi còn đi học, mấy thằng con trai trong lớp ngồi sau nàng nói mấy câu bậy bạ. Nàng nhớ rõ tất cả. Mấy thằng đó không có việc gì làm là lại thích so của ai dài và to hơn.
Nàng nhìn biểu cảm đắc ý kia của cô, nàng lập tức bổ sung: "Lisa, ý của tôi không phải là cô rất to mà là của tôi quá nhỏ. Dù sao thì tôi còn lâu mới muốn làm tình với cô. A..."
Nàng còn chưa nói hết đã bị cô bế lên, cả người bị cô ôm chặt vào lòng.
"Lisa, cô làm cái gì vậy? Mau thả tôi xuống!"
"Đừng nhúc nhích, cả đêm qua em không ngủ. Chẳng lẽ bây giờ em còn muốn tự đi để tiêu hao hết năng lượng sao?"
Khóe miệng cô cong lên một nụ cười dịu dàng.
Nàng nhìn thấy nụ cười tươi trên mặt Lisa, trái tim nàng lại bắt đầu đập khác thường. Nàng tát thẳng vào mặt cô: "Nếu cô bế tôi thì đừng làm ra vẻ ghê tởm như vậy."
"Được, nghe lời bà xã đại nhân nói. Chị không cười nữa."
"Và không được gọi tôi là vợ!"
Nàng nghĩ đến cảm giác kì lạ đêm qua khi nàng bị gọi là vợ trước mặt tất cả đồng đội.
"Cái này có lẽ không được rồi."
"Tại sao lại không được? Chó Lisa, tôi nói cho cô biết. Trước kia cô dùng thủ đoạn đê hèn để cưới tôi về, tôi còn chưa tính sổ với cô thì thôi. Giờ cô đừng hòng nghĩ đến việc gọi tôi bằng xưng hô ghê tởm như vậy ở bên ngoài."
"Chaeyoung, em quên rồi sao? Chúng ta đang phải đi ghi hình cho show. Trong show đó, chúng ta là một cặp vợ chồng yêu nhau thắm thiết. Nếu là vợ chồng mà không thể gọi vợ thì lộ tẩy hết chứ còn gì nữa? Đến lúc đó, tất cả tiền lương của em đều không cánh mà bay."
"Tiền lương của tôi?"
Hai mắt của nàng ngay lập tức sáng lên. Tất cả tiền mừng tuổi của nàng đều bị bà Trần giữ trong ngân hàng.
Hồi Chaeyoung còn nhỏ, vì để cho nàng và anh trai nàng biết cố gắng hơn nên bà Jo đã nói dối hai đứa trẻ rằng gia đình rất nghèo. Ba mẹ làm công bên ngoài vất vả đến nỗi không có đủ tiền để ăn bánh bao.
Nghe lời bà Jo nói, nàng ngốc nghếch hứa sau này sẽ chăm chỉ học hành để phụng dưỡng ba mẹ, sẽ không để ba mẹ phải ăn bánh bao khô cứng nữa. Mãi cho đến khi nàng vào đại học, bà Jo cho nàng nhìn số tiền mừng tuổi tích trữ suốt bao năm, nàng mới biết mình bị lừa. Nhưng bây giờ đương nhiên nàng vẫn chưa biết biết tình hình thực tế trong nhà.
"Đúng vậy, em nhận gameshow này sẽ được trả rất nhiều thù lao."
Cô đưa hợp đồng cho nàng xem.
"Cái này không tính là nhiều đâu. Với lưu lượng hiện tại của em, đương nhiên có thể nhận được mức lương cao hơn."
Cô không nói rằng với địa vị và lưu lượng của Chaeyoung bây giờ mà lên các gameshow thường trú thì tiền cát xê rẻ như củ cải trắng ngoài chợ. Chủ yếu là do cô vội vàng ký hợp đồng nên không bàn bạc thù lao với tổ tiết mục.
"Vậy thì tôi đây miễn cưỡng để cô gọi là được." Vì tiền lương, nàng buộc phải phối hợp ổn thỏa với cô.
Nàng bắt đầu tính toán xem nên dùng mức tiền lương này như thế nào sau khi nhận được.
Điểm dừng chân đầu tiên của《 Cuộc sống vợ chồng minh tinh》được ghi hình ở một thành phố ven biển nào đó. Sau khi cả hai ngồi xe đến sân bay, trên đường đi, họ còn phải ngồi chuyến bay kéo dài 3 tiếng đồng hồ.
Trên máy bay, nàng đã buồn ngủ không chịu được.
Bấy giờ, cô lấy bịt mắt màu hồng nhạt từ trong túi ra đưa cho nàng: "Ngủ một giấc đi."
"Sao cô lại mang cái này bên mình?"
Nàng khiếp sợ, vậy mà cô còn chuẩn bị cả bịt mắt cho nàng. Bịt mắt này màu hồng nhạt, chắc chắn cô không thể dùng nhỉ?
Chẳng lẽ chó Lisa có ý với nàng?
"Trợ lý của em nhờ chị cầm."
Cô vừa nói vừa giúp nàng đeo bịt mắt.
Trong lòng nàng bỗng hơi thất vọng. Nàng vốn tưởng rằng cô vì nàng mà chuẩn bị những thứ này.
Rốt cuộc nàng bị làm sao vậy? Rõ ràng nàng ghét chó Lisa, giờ phát hiện chó Lisa đối với nàng không như ý lắm, tại sao trong lòng nàng lại thấy thất vọng?
Nàng không hề biết rằng cả đêm qua Lisa không ngủ.
Bởi vì Chaeyoung mất trí nhớ, nàng không thể nhớ hết thói quen của mình nên tối qua cô đã tìm gặp trợ lý của nàng và ghi lại tất cả thói quen sinh hoạt của nàng. Đang ghi hình cho gameshow, trợ lý của nàng đương nhiên không thể đi theo. Vì vậy Lisa chỉ có thể phụ trách chăm sóc nàng.
Cô đã ghi lại tất cả những lời của trợ lý nàng vào sổ tay.
Chẳng hạn như mỗi lần đi máy bay, nàng thường đeo bịt mắt hương hoa nhài để ngủ một giấc. Chẳng hạn như nàng thích sạch sẽ, vì vậy khi đến khách sạn, nàng sẽ nhờ trợ lý thay chăn nệm có hương liệu giống ở nhà.
Mặc dù trong lòng nàng rất rối rắm nhưng chỉ một lúc sau lại lăn ra ngủ vì quá mệt.
Nàng nhanh chóng tiến vào giấc mơ. Trong giấc mơ, cơ thể rất nhẹ giống như một linh hồn đang bay lơ lửng giữa không trung. Giờ phút này, nàng nhìn thấy mình mặc một chiếc váy hai dây màu hồng nhạt với hoa trang trí của phù dâu được đính trên ngực.
Bấy giờ, Lisa mặc một bộ tây trang màu trắng với bông hoa phù rể trên ngực. Trong đám cưới, một đám người rót rượu cho nàng, nàng chỉ uống hai ly là không chịu nổi. Lisa đã giúp nàng uống hết tất cả số rượu đó.
Sao mới uống có hai ly đã không chịu nổi? Từ nhỏ nàng đã uống rượu với ba nàng, chừng như ngàn ly không say. Quả nhiên cảnh tượng trong mơ đều trái ngược, sao nàng lại mơ kỳ lạ đến vậy?
⭐
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...