Cơ thể ôm trên tay không có chút sức lực nào, mềm oặt không có điểm chống đỡ rơi xuống.
Lúc này Hoắc Sơ mới nhận ra bất thường, lập tức hoảng hồn, “Mẫn Đăng! Mẫn Đăng!”
Người trong phòng nghe thấy tiếng la của anh, cũng chạy ra hết.
Chương Khâu nhìn thấy tình huống này, trực tiếp nổi điên luôn, “Hoắc Sơ tao đmm! Cầu yêu không thành mày giết người!”
Nhưng rõ ràng, Chương Khâu rống xong câu này sự chú ý của mọi người đều không nằm trên chuyện giết người.
“Cầu yêu? Cầu cái gì yêu!”
“Cái gì? Đây là bạn trai ông chủ Hoắc?”
“A? Ông chủ Hoắc giết bạn trai mình? Con của họ làm sao bây giờ?”
Đám người im lặng một lúc, đều tán đồng lời của người trước đó nói.
Advertisement / Quảng cáo
“Tui biết ngay.” Hoắc Úc đứng ở trong xó, méo miệng, oa một tiếng khóc lên.
Hoắc Sơ ôm người quỳ trên mặt đất, thò tay vào túi lấy chìa khóa ném ra ngoài, trầm giọng ra lệnh, “Xe tôi ở bãi đỗ xe, lái tới đây.”
“Đệt!” Chương Khâu khom lưng nhặt chìa khoá, quay người chạy thật nhanh.
Hoắc Sơ thấy người vẫn luôn không có phản ứng, trực tiếp ôm người đứng lên chạy xuống lầu.
Đám người hô hào đi theo, mở cửa ra, dời hết thảy đồ đạc ngăn cản bước chân Hoắc Sơ.
Xe thắng gấp tại cửa lớn nhà hàng, Hoắc Úc lao nhanh hơn bất kỳ ai khác, mở cửa xe.
Chưa nín khóc, nức nở nói: “Chúc hai người hạnh phúc.”
Hoắc Sơ ôm người lên xe, duỗi tay liền đóng cửa lại, “Lái xe.”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Chương Khâu đạp chân ga.
“Cậu ấy lên cơn sốt, cậu vẫn luôn ở bên cạnh cậu ấy, cậu không phát hiện ra à?” Sắc mặt Hoắc Sơ lạnh tanh, hơi hơi hùng hổ dọa người.
“Nó nói chỉ hơi choáng váng...” Chương Khâu hối hận không thôi.
“Còn có lần trước, lần trước ở quán bar tại sao cậu lại ném cậu ấy ở đó một mình? Rõ ràng cậu biết cậu ấy có vấn…” Hoắc Sơ nuốt chữ cuối cùng vào bụng, không nói thêm gì nữa.
Chương Khâu không nói tiếp nữa, lái nhanh nhất trong tốc độ giới hạn.
Nửa đường Hoắc Sơ đã gọi điện thoại cho bệnh viện, vừa xuống xe bác sĩ y tá đều đã đẩy xe phẫu thuật vây lại.
“Hoắc Sơ! Đã xảy ra chuyện gì!” Ông lão mặc áo khoác trắng khẩn trương hỏi.
“Bạn của cháu bị sốt ngất đi, chú Lưu chú mau nhìn xem.” Hoắc Sơ ôm người lên xe phẫu thuật.
Lưu Kỳ sững sờ chốc lát mới phản ứng được, Hoắc Sơ nói là người ta ngất đi vì bị sốt.
Lập tức giận đến nỗi dựng râu trừng mắt, “Cháu thế này là lạm dụng tài nguyên chữa bệnh đó cháu biết không! Chú là chủ nhiệm khoa não! Đến đây để khám bị sốt cho cháu!”
“Chuyển khám gấp! Bệnh tâm thần!”
Bác sĩ kiểm tra nhiều lần, cơ thể Mẫn Đăng không có vấn đề gì, lên cơn sốt lại thêm tâm trạng biến động quá lớn, mới bị ngất xỉu.
Hoắc Sơ cùng Chương Khâu đứng bên cạnh giường bệnh nhìn người chằm chằm khoảng mười phút đồng hồ, song song ăn ý ra khỏi phòng bệnh.
Người bên cạnh tên là Chương Khâu, hôm nay anh mới biết.
Rất nhiều người họ Chương, nhưng người họ Chương còn quen biết Mẫn Đăng không nhiều lắm.
Ngày đó ở viện mồ côi nhận được tên của viện trưởng cũ kia là Chương Phân Phương.
Advertisement / Quảng cáo
Đi đến hành lang, Chương Khâu cuối cùng cũng không nhịn được đốt điếu thuốc. Hít hai mắt liếc thấy Hoắc Sơ theo tới, “Làm gì?”
“Cậu tên là Chương Khâu?” Hoắc Sơ hỏi, “Chương Phân Phương có quan hệ thế nào với cậu?”
“Anh có ý gì?” Chương Khâu đứng thẳng người, “Anh còn biết mẹ tôi?”
Hoắc Sơ biết mình tìm đúng người, vì vậy nói: “Trước đó vài ngày tôi đến viện mồ côi Huệ An một chuyến, tôi muốn biết chuyện xảy ra trước đây của Mẫn Đăng.”
“Biết rõ ràng thì có thể làm gì chứ?” Chương Khâu phì cười, “Trên đời này chỉ có tự mình mới kéo được mình, anh có thể làm gì?”
“Cậu không thể, không có nghĩa là tôi không thể.” Hoắc Sơ nói, “Tôi quen biết bác sĩ giỏi nhất chuyên nghiệp nhất, cũng có đầy đủ kiên nhẫn.”
“Nói nghe hay thật.” Chương Khâu khinh thường cười vài tiếng. Cười xong cúi đầu hút vài hơi thuốc, im lặng một lúc, “Chuyện của Mẫn Đăng tôi cũng chỉ nghe mẹ tôi đơn giản nhắc tới vài câu.”
Y nói xong lại chần chừ trong chốc lát, mới lên tiếng lần nữa, “Nó được nhận nuôi ba lần.”
Hoắc Sơ nhíu mày kinh ngạc.
“Khi còn bé có lẽ Mẫn Đăng có hơi tự kỷ, không có ai nghe thấy nó mở miệng nói chuyện lần nào. Nhưng hồi nhỏ không ngăn được dáng dấp xinh đẹp, lại nghe lời. Yên lặng không giống những đứa trẻ khác. Rất nhiều người đều thích nhận nuôi đứa trẻ kiểu này.” Chương Khâu nói nhẹ, “Nhưng rất nhiều người biết sau khi biết nó không thể nói chuyện đều bỏ đi suy nghĩ nhận nuôi, nhưng đôi vợ chồng đầu tiên kia lời thề son sắt cam đoan mình có đầy đủ kiên nhẫn, cũng có đầy đủ lòng bao dung.”
“Chưa đến một tháng, Mẫn Đăng bị đưa về. Cái gì mà lời thề, cái gì mà cam đoan đều là thứ giả tạo nhất. Lần thứ hai, là Mẫn Đăng tự nguyện đi theo người phụ nữ kia, mẹ tôi không yên lòng, còn lặng lẽ theo tới đó nhìn nhiều lần. Cuối cùng vẫn bị đưa về, bởi vì chồng người phụ nữ kia hối hận.”
“Sau khi bị đưa về lần thứ hai, mẹ tôi phát hiện Mẫn Đăng không ổn, hầu như cả ngày nó chỉ ngây người, lo lắng, xoay vòng tại chỗ, cắn móng tay đến nỗi máu chảy ra.”
“Lần thứ ba, gia đình kia có một đứa con ruột, trong nhà có tiền. Bọn họ nói không để ý Mẫn Đăng có nói chuyện hay không, cứ coi như cả đời không nói được bọn họ cũng không ngại, chỉ cảm thấy đứa trẻ này hợp mắt. Mẹ tôi không đồng ý, khi đó tình trạng Mẫn Đăng không tốt. Nhưng… vào lúc đó, nơi nhỏ bé đó, ”
Chương Khâu đang nói cười một tiếng, mắt đỏ lên.
“Về sau gia đình kia xảy ra một chút biến cố, người đàn ông trở nên nghiệm rượu còn có khuynh hướng bạo lực, người phụ nữ ngoại tình chạy theo người khác. Có một đêm người đàn ông lại uống say, hắn châm một mồi lửa, hắn với con hắn đều đi ra ngoài.”
Ngón tay cầm điếu thuốc của Chương Khâu run rẩy, “Mẫn Đăng vẫn ở bên trong, hàng xóm báo cảnh sát, bốn, năm nhân viên cứu hỏa thay phiên nhau đi vào cứu người, đều không thể mang người ra. Nó bị một sợi xích sắt hàn ngay tại chỗ.”
Hoắc Sơ lắng nghe mà đáy mắt đỏ lên, nắm chặt bàn tay đang run rẩy, anh không cách nào tưởng tưởng được khi Mẫn Đăng biết cười, rất ngầu của hiện tại trải qua những chuyện này.
“Mẹ tôi nhận được thông báo nhìn thấy người, suýt chút nữa phát bệnh tim. Lúc đó mặc dù Mẫn Đăng không bị người nhà kia sửa thành bệnh tâm thần, nhưng cũng không khác bệnh tâm thần là bao. Sau khi kiểm tra xuất hiện rối loạn giao tiếp xã hội rất nghiêm trọng, rối loạn lo âu, rối loạn bài xích nhỏ và rối loạn căng thẳng sau chấn thương, còn có một loạt rối loạn tâm lý đồng thời mà tôi không nhớ rõ. Nó bị cưỡng ép ở bệnh viện bốn năm. Mãi đến hai năm nay mới chậm rãi hồi phục lại.”
Chương Khâu nói một mạch, thở ra một hơi rất dài.
Sắc mặt Hoắc Sơ xấu xí, tiếng nói khàn khàn ồm ồm, “Xin điếu thuốc.”
“Tôi nói với anh những điều này, không phải vì để anh thương hại nó.” Chương Khâu nhấn bật lửa đưa qua, giọng nghiêm túc hiếm thấy, “Tôi chỉ muốn nói với anh, nó sống nghiêm túc hơn bất cứ ai, nhưng cũng gian nan. Nếu như anh không phải thật sự không phải nó thì không được, tốt nhất đừng trêu chọc nó. Mẫn Đăng không chỉ ngốc, nó thật sự ngốc, nó gần như chưa từng bước chân vào xã hội, nó mới mười chín tuổi, nó không hiểu rất nhiều điều, còn bướng bỉnh.”
Hoắc Sơ im lặng không nói gì, anh không muốn chỉ nói là anh sẽ làm như thế này như thế kia. Nói ra vô dụng. Anh sẽ làm.
Anh sẽ nắm chặt tay Mẫn Đăng, chuyện này người khác không xen vào được.
“Những người có tiền như các anh đều không phải thứ gì tốt, ỷ có tiền chơi một người là một người.” Chương Khâu dập tắt tàn thuốc trong cát mịn, ngẩng đầu nhìn thẳng, “Nhưng nó khác biệt, anh không thể hại nó.”
Advertisement / Quảng cáo
Sắc mặt Hoắc Sơ triệt để lạnh xuống.
Chiều cao hai người không chênh lệch nhiều, mặt mũi Chương Khâu nghiêng về hung dữ, nghiêm túc đanh mặt mang theo quả cảm và láo xược.
Hoắc Sơ sầm mặt không còn dáng vẻ dễ nói chuyện ngày thường, trông đáng sợ.
Thân phận địa vị hai người hoàn toàn không giống nhau, khí thế lại tương đương hiếm có.
Ánh mắt chạm nhau trong không khí lóe lên đường lửa, tựa như củi khô lửa bốc. Chương Khâu không kiên nhẫn được nữa, vừa hé miệng.
Hoắc Sơ lại đột nhiên cười lên.
“Xem ít phim truyền hình thôi chú em.” Hoắc Sơ không sợ nhướng mày, “Làm gì, có tiền là nguồn gốc tội lỗi sao? Tôi có tiền là vì tôi cố gắng. Cậu tưởng rằng một trăm đồng rơi trên mặt đất tôi cũng sẽ không nhặt à?”
“Đương nhiên, tôi đẹp trai là trời sinh.” Hoắc Sơ lại bổ sung.
Chương Khâu quả thực trợn mắt há mồm, không khỏi phát ra lời thầm thì sâu trong tâm hồn, “Anh… tự luyến vãi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...