Hôm Nay Nhân Cách Chính Vẫn Đang Giám Sát Bọn Tôi


Cậu thiếu niên nhỏ gầy nhìn Tịch Mộ nói một câu mang ẩn ý sâu xa, "Ở bên ngoài nhất định anh không được chào đón."
Nụ cười Tịch Mộ đột nhiên khựng lại.
Bị cậu ta nói trúng mất rồi, lúc ở trường Tịch Mộ cũng không hẳn là không được chào đón.

Vất vả lắm mới quen được một cô bạn gái cũng bị đối phương nói một câu, em cảm thấy em đi với anh luôn không có cảm giác như nói chuyện yêu đương, rồi chia tay.
"Đúng, nhưng mà thế thì sao? Tịch Mộ nghĩ nghĩ, "Ít nhiều gì tôi cũng coi như là một anh chàng đẹp trai mà."
Lam Tư Ngộ hỏi: "Ở đây rất được chào đón đúng không?"
"Ngược lại thì đây đúng là sự thật." Tịch Mộ dâng lên một chút tự tin và tự luyến.

"Tuy rằng luôn hấp dẫn lực chú ý của một ít kẻ kỳ quái không mấy là vui vẻ, thế nhưng vẫn tốt hơn trạng thái không ai thích cả."
"Một người điên ngồi bên trái anh, một sát thủ ngồi bên phải anh." Lam Tư Ngộ cử động ngón tay, "Anh có nghĩ đến vì sao anh cũng ngồi đây không?"
Tịch Mộ khẽ mỉm cười, tuyệt đối sẽ không sa vào bẫy của cậu ta.

Anh đặt tay lên ngực tạo cảm giác vừa xa cách thế nhưng lại vừa lịch sự.

"Bởi vì tôi là bác sĩ."
Lam Tư Ngộ cúi đầu, nở nụ cười.
Câu trả lời rất hay.
Tịch Mộ rất vui mừng, "Cười nhiều một chút vẫn tốt hơn đấy."
Lam Tư Ngộ lập tức thu lại nụ cười, "Bất kể là cười hay không thì đứa nhỏ xấu xí cũng không thể trở nên dễ nhìn hơn."
"Cái này à." Tịch Mộ quyết đoán nói tiếp, "Đứa nhỏ xấu xí mà cười vẫn hơn đứa nhỏ xấu xí mà kéo căng mặt chứ."
Lam Tư Ngộ đang kéo mặt.
Tịch Mộ chậm rãi ngẫm ra, lẽ ra ban nãy anh nên nói là, cậu không xấu.

Thế nhưng vậy thì quá trái lương tâm rồi.
"Tôi không xấu." Lam Tư Ngộ tự mở miệng trước.
Nếu cậu ta đã lên tiếng thì anh không thể phản đối được nữa, anh điên cuồng gật đầu giống như gà con mổ thóc.

"Ai dám chê cậu xấu, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho kẻ đó."
Nói đến đây, cửa phòng đánh đàn bị mở ra, một bệnh nhân duỗi đầu vào.

"Bác sĩ Tịch, nếu các anh không đàn nữa thì anh đưa đứa nhỏ xấu kia đi ra đi, tôi còn xêp hàng ở sau nè."
Lam Tư Ngộ trợn mắt nhìn qua đó.
Tịch Mộ: "..."
Lam Tư Ngộ đổi thành trừng mắt với anh.
Là anh vừa mới nói, không phải liền quên nhanh thế chứ.
Tịch Mộ không quên, vì thế anh đổi thành một lời giải thích trôi chảy, "Cậu ta bị bệnh mà, cậu nên bao dung một chút." Lúc anh nói câu này còn ghé đến bên tai Lam Tư Ngộ nói khẽ như sợ bệnh nhân ngoài cửa nghe được.
"Đúng là không có một bác sĩ nào tốt cả." Lam Tư Ngộ bật dậy khỏi ghế.
"Đừng có nói như thế chứ." Tịch Mộ đi theo cười cười dỗ cậu.
Hai người cùng rời khỏi tòa nhà này, ngay tại lúc Tịch Mộ muốn nhìn thời gian thì cách đó không xa truyền đến tiếng thét chói tai.

Hai người bọn họ đều nhìn qua theo bản năng.
Một người đàn ông điên cuồng vọt ra khỏi lầu.

Anh ta ôm mặt, động tác tay chân vặn vẹo, lao về phía Tịch Mộ.
Hai chân Lam Tư Ngộ nhấn thêm sức rồi khựng lại, cậu tự động tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Ngay lúc cậu muốn ra tay thì nhân viên bảo vệ bên cạnh cũng vọt tới.
Càng nhanh bọn họ vạt áo màu trắng mạnh mẽ xẹt qua không trung, Tịch Mộ trở tay tóm được bệnh nhân, sau đó ngáng chân làm anh ta mất thăng bằng ngã một cái.


Bệnh nhân lập tức lơ lửng giữa không trung một giây, Tịch Mộ nhân cơ này đè anh ta xuống đất.
Toàn bộ nhân viên bảo vệ cũng vọt qua đây.
Lam Tư Ngộ bị chen ra ngoài, cậu kinh ngạc nhìn một màn xảy ra trước mắt.
Tịch Một thành thục đẩy kính mắt một cái.
Nếu như bà chị của anh ở đây thì có lẽ sẽ cười nhạo, nói những thứ này đều là trò chơi thừa của cô.

Thế nhưng hiện tại thiên địch của anh không ở đây, Tịch Mộ biểu diễn đến mức xuất sắc.
"Lại sao thế?" Tịch Mộ hỏi bệnh nhân bên dưới, "Cảm xúc không ổn nên muốn vận động mạnh sao?"
"Bác sĩ Tịch." Bệnh nhân thấy anh kích động đến độ trào nước mắt, "Cứu tôi...!Cầu xin anh, mau cứu tôi!"
Người này cũng không phải là bệnh nhân mà anh phụ trách, Tịch Mộ không có quá nhiều ấn tượng với anh ta, cho nên cũng không biết anh ta bị bệnh gì.

Không biết bệnh thì không bốc đúng thuốc, anh chỉ có thể nói ra vài câu toàn năng, "Nhất định tôi sẽ giúp anh, cho nên anh bình tĩnh một chút."
Bệnh nhân rõ là không có cách nào tỉnh táo lại dược, "Cứu tôi! Mau lên! Bọn họ muốn đưa tôi đến khu đóng!"
Tịch Mộ cau mày.
Bệnh của người này nghiêm trọng thế sao?
"Chết chắc đấy...!Nếu đi khu đóng, tôi đoán là bọn họ sẽ không bỏ qua cho tôi đâu, rõ ràng tôi tốt lên rồi, tại sao...!vẫn không ai đến đón tôi.

Tôi không muốn đi đến đó, cứu tôi...!nếu không..."
"Trói anh ta lại." Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Đây là một giọng nói quen thuộc, Tịch Mộ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thấy La Trạch.

Cái người được gọi là đàn anh hot boy rực rỡ như ánh nắng vào giờ phút này cầm theo sổ bệnh án, gương mặt không có cảm xúc, lạnh lùng đến mức làm người ta thấy lạ lẫm.

Theo mệnh lệnh của anh ta, nhân viên bảo vệ lập tức tiến lên, đẩy Tịch Mộ ra.
"Bác sĩ Tịch Mộ!" Bệnh nhân đau khổ giơ tay ra.
"Đàn anh..." Tịch Mộ cũng muốn hỏi rõ tình huống này rốt cục là thế nào.
"Tịch Mộ à." La Trạch phát hiện ra anh, xoay mặt qua cười đến mức xán lạn như ánh mặt trời, "Triệu chứng của bệnh nhân này dần phức tạp hơn, bắt đầu từ hôm nay anh ta phải đến khu đóng."
"Tôi không đi!" Anh ta vẫn còn kêu gào, "Nơi đó căn bản không phải là bệnh viện! Là địa ngục mới đúng!"
La Trạch vung tay lên, người còn lại liền khiêng anh ta đi.
"Chứng vọng tưởng bị hại phiền thế đấy." La Trạch thở dài một hơi, sau đó nhìn Tịch Mộ, "Em đang ở cùng với Lam Tư Ngộ hả?"
"Ừm...!Phải" Lông mày Tịch Mộ cau lại càng chặt.
Lam Tư Ngộ giữ khoảng cách nhất định với bọn họ, lúc nhìn thấy La Trạch đến gần Tịch Mộ, cậu ta bước lên trước nắm chặt tay Tịch Mộ, kéo anh lùi lại 2,3 bước.
La Trạch đứng yên chỗ cũ, không tiếp tục đến gần nữa.

"Vậy thì các em tiếp tục đi." Anh nói, "Anh không quấy rầy nữa."
Một đám người nháo nhác rời đi.
Tịch Mộ nhìn thời gian một chút, "Lam Tư Ngộ, trước tiên để tôi đưa cậu về phòng lại rồi tôi đi xem xem đây rốt cục là chuyện gì." Nói xong, anh liền chuẩn bị chạy.
Lam Tư Ngộ nhìn bóng lưng của anh, há hốc miệng, "Tôi rất thích anh." Cậu nói.
Tịch Mộ liền đứng không vững, ngã sấp xuống bãi cỏ.
"Tôi thích anh." Lam Tư Ngộ lặp lại lời của mình, cậu ta đi đến bên cạnh Tịch Mộ, sau đó ngồi chồm hỗm trước mặt anh, "Cho nên anh không nên đi."
Tịch Mộ ngẩng đầu lên, kinh ngạc mở to hai mắt.
Lam Tư Ngộ vươn tay ra sờ mặt anh một chút, "Không nên đi." Thái độ của cậu nghiêm túc trước giờ chưa từng có.
Bên tai truyền đến tiếng gió nhẹ, bởi vì Lam Tư Ngộ nói lời kia, lúc Tịch Mộ ngẩng đầu lên lại, La Trạch và bệnh nhân kia đã sớm không còn tăm hơi.
Lam Tư Ngộ cũng phát hiện đã không còn đội người kia, vì thế cậu ta thong thả chờ Tịch Mộ đứng lên.
Tịch Mộ thở dài.
"Không cần thất vọng." Lam Tư Ngộ nói, "Không bằng đặt lực chú ý lên người tôi đi." Cậu ta nhớ đến ít chuyện, "Vì anh không đuổi theo nên tôi có thưởng, anh có thể tùy tiện hỏi tôi một vấn đề, tôi nhất định sẽ trả lời thành thật."
"Cậu đó." Tịch Mộ ngồi bệt xuống bãi cỏ, "Tôi có gì để hỏi đâu." Anh nghiêng đầu, vẫn còn bận tâm nghĩ ngợi lát nữa đi tìm La Trạch hoặc tự mình dò la thêm tài liệu để hiểu rõ chuyện mới rồi.
Lam Tư Ngộ ngồi xuống cạnh anh.
Tịch Mộ vẫn còn mất tập trung.
Lam Tư Ngộ ngẩng đầu nhìn anh, "Tôi không tin Chu Lập Chí phái anh đến cạnh tôi mà không giao cho anh nhiệm vụ gì.
Tịch Mộ nở nụ cười, "Liên quan đến chuyện này, ngược lại là trong lòng cậu sáng rõ như gương ấy nhỉ."

Lam Tư Ngộ ôm đầu gối của mình, cậu ta còn đang nghĩ làm sao để dời đi lực chú ý của anh.

"Cho nên bây giờ tôi tặng cho anh cơ hội hiếm có ngàn năm có một."
"Hỏi cậu có tác dụng gì đâu." Tịch Mộ nói như thế.
"Tại sao?"
"Cái gì cậu cũng không biết." Tịch Mộ buông tay.
"Sao lại thế?"
"Làm sao thì ai mà biết."
"Từ khi tôi ra đời thì tôi vẫn luôn yên lặng nhìn mọi người." Cậu giơ tay sờ lên cánh môi khô khốc của mình, "Tôi biết nhiều chuyện lắm đấy."
Tịch Mộ: "Ồ."
"Anh đầy sự nghi ngờ." Lam Tư Ngộ nói, "Vậy tôi thu hồi quyết định của mình."
Tịch Mộ đúng thật là có một nghi vấn, "Nghe đây..."
"Ừm."
"Trong số các cậu có một tên phản đồ."
Tịch Mộ nói một câu không đầu không đuôi.
Chu Lập Chí chưa nói cho anh biết được những nhân cách khác có biết chuyện giữa bọn họ có một kẻ phản bội hay không.
Lam Tư Ngộ kê đầu trên đầu gối, cậu nhìn Tịch Mộ, khẽ mỉm cười, "Là sự thật."
Một câu nói, dẫn tới hỗn loạn.
Trong đầu Lam Tư Ngộ có đủ loại âm thanh đang rít gào.
"Có một người liên hợp với bác sĩ giết chết nhân cách chính." Lam Tư Ngộ nói, "Đúng là một tên xấu xa."
"Nhân cách đó là người nào?" Tịch Mộ hỏi vấn đề này.
Lam Tư Ngộ đến gần anh, cậu ta há miệng ra.
Ngay lúc Tịch Mộ sắp chiếm được đáp án thì Lam Tư Ngộ dừng lại.

Cứ y như một khúc không có sự sống.
"...!Stupor lại phát tác! Đột ngột vậy sao?!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận