Hôm Nay Ngươi Nói Dối Sao


Vương Đình Đình trừng mắt nhìn dòng chữ trên tờ giấy, con mắt lồi ra, sắc mặt trắng phiếu, môi run run cắn chặt, giống như những chữ viết đó như hồn ma leo lên từ địa ngục.

Hà Kiến không phải chết rồi sao?
Đây là chuyện gì đang xảy ra vậy? hắn đẽ chết rồi mà!
Không phải Hà Kiến, nhất định không phải Hà Kiến, hắn đã chết rồi, không thể nào tìm cô được, là có người giả quỷ.

Nhất định là vậy.

Là ai?ai lại giả dạng Hà Kiến hại cô?còn dùng đến kịch dọa con nít như vậy, cô sẽ không bị dọa đâu!
Vương Đình Đình vứt tờ giấy rồi thu mình ngồi ở góc tường, cắn chặt môi.

Nhưng nếu là người làm, vậy đối phương làm thế nào vào nhà được? Lại làm thế nào một đường theo dỗi cô, mà không bị cô phát hiện?
"Cộc cộc."
Bỗng một tiếng gõ cửa vang lên, khoảnh khắc ấy, toàn thân Vương Đình Đình chân lông sợi tóc đều dựng đứng, cô theo bản năng ôm lấy đầu, trong miệng lăm răm tiếng gì đó.

Ngoài cửa tiếng 'cộc cộc' biến thành 'bịch bịch bịch', kèm theo tiếng rõ dồn dập là giọng nói nôn nóng:
"Giao hàng!"
Điện thoại trên bàn rung lên ù ù.

Vương Đình Đình đột nhiên nhớ ra hai ngày trước có mua một số đồ qua mạng,cô lẩm bẩm:
" Giao hàng, là giao hàng......!đúng đúng đúng, là đồ mình đặt đến rồi."
Từ lẩm bẩm rồi dần dần cười lớn thành tiếng:
" Hahahahahaha chỉ là giao hàng."
Người thanh niên giao hàng nhìn cửa mở ra, một cô gái xõa tóc bước ra, nhìn biểu tình của cô gái khi nhìn cậu ta như một cộng cỏ cứu mạng vậy, bị dọa sợ, đành phải thấp thỏm hỏi:
" Cho phải có phải là cô Vương?"
Vương Đình Đình nhìn chăm vào cậu ta:
"Đúng, là tôi."
Anh trai giao hàng sau lưng chảy cả mồ hôi, cậu ta đem gói hàng đưa qua, tay chỉ một chỗ trên đơn hàng:
" Ký tên vào chỗ này."
Vương Đình Đình vẫn nhìn vào cậu ta: " Tôi không có bút."
Anh trai giao hàng muốn mắng ngừi rồi, bộ chưa nhìn qua đàn ông à? Cậu ta nhanh chóng lấy cây bút trong túi áo ra, chờ cô ký xong liền nhanh chân rời khỏi.

Trên áo bị người kéo lại, anh trai giao hàng đen mặt quay đầu nhìn.

Đúng, cậu thừa nhận rằng, cô gái này rất đẹp, nhưng ánh mắt lại đem cho cậu ta cảm giác khó nói nên lời, rất kỳ quái.

Vương Đình Đình há miệng phát ra tiếng nức nở trong cổ họng một cách bất lực, như thể cô đã gặp phải điều gì đó vô cùng sợ hãi.

Vương Đình Đình quay lại nhìn vào phòng mình, thân thể run rẩy kịch liệt.


Anh trai giao hàng cũng nhìn theo cô, trên đất có cái ly giữ nhiệt màu xanh lam, còn có tờ giấy, cậu ta muốn nói gì đấy, thì điện thoại trong túi vang lên.

" Cậu ở lầu mấy? à tôi để gói hàng của cậu trong tủ gửi hàng rồi, không nhận được mã xác nhận? tôi lát nữa sẽ kiểm tra lại giúp cậu, không có gì, được được."
Anh trai giao hàng tắt máy, cúi đầu nhìn người phụ nữ kỳ lạ, cậu thăm dò hỏi:
" Cô gái, có cần tôi giúp cô gọi cho 110 không?"
Con mắt Vương Đình Đình sáng lên, đúng vậy, cô sao không nghĩ đến, báo cảnh sát là được rồi, có cảnh sát can dự, chắc chắn sẽ tra ra là người nào làm.

Nhưng cô dường như nhớ ra gì đó, ánh sáng trong mắt dần tắt.

Không thể báo cảnh sát.....!
Vương Đình Đình phát điên nắm lấy tóc:
" Làm sao đây....!làm sao đây...."
Cô nhìn vào phòng, lớn tiếng nói:
" A Bạch, mày làm sao chạy ra đây rồi?"
Trong phòng không có ai khác, cậu giao hàng xém tí bị dọa tiểu, cậu ta chạy như bay ra thang máy, trước khi bước vào thang máy còn nghe thấy tiếng khóc của cô gái kia.

Không phải gặp quỷ rồi chứ? Anh trai giao hàng đứng trong thang máy run rẩy.

Người giao hàng bước khỏi thang máy liền bước nhỏ chạy ra tòa nhà, cậu ta chạy đến chỗ để xe máy của mình, đụng trúng một người trước mặt, nửa thân người bị đụng qua một bên.

"Xin lỗi."
Bên tai một giọng nói vang lên, giọng có hơi khàn, người giao hàng nghiên đầu hướng về giọng nói, nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại, mặt mày nhợt nhạt, dọa cậu ta đến mặt mày biến sắc:
" Có ma aaaa!"
"......"
Cố Trường An mở miệng lạnh buốt nói:
" Có con ma nào đẹp trai như tôi sao?"
Anh trai giao hàng nhìn kỷ lại, xác thật là người, còn sống, còn là người rất đẹp nữa, cậu ta cười khan một tiếng:
" Thật xin lỗi."
Cố Trường An không nói gì nữa, nhấc chân bước lên bậc thang, sau lưng vang lên một giọng nói đầy sợ hãi.

" Tôi lúc nãy giao hàng, đối phương là một cô gái, ở khu cơ sở 2 Phượng Lan hoa uyển, lầu 29 nhà 702, đúng là số 702, dọa người hơn cả phim kinh dị, không phải vẻ ngoài, mà là hành vi của cô ta, cô ta vừa mở cửa thì......"
Cố Trường An đứng tại chỗ nghe, đến khi lời nói của người giao hàng dần lộn xộn, thì cậu bước đi vào tòa nhà.

Lầu 29 nhà số 702 là phòng của Vương Đình Đình.

Không làm việc trái lương tâm, sẽ không sợ nữa đêm quỷ gõ cửa, Vương Đình Đình làm việc trái lương tâm, đến người giả quỷ cũng sợ chết vía.

Người giả quỷ sẽ là ai? Tình hình phát triển này không nằm trong dự liệu của Cố Trường An, sự tình càng ngày trở nên phức tạp, lại càng ngày càng thú vị.


Qua một lát, Cố Trường An đứng trước cánh cửa số 702, cậu không lập tức gõ cửa,mà kéo tay áo nhìn xem đồng hồ.

Một người bị dọa sợ quá độ, sinh mạng nhận được uy hiếp,hai loại tình hống này cùng nhau xuất hiện, chắc chắn sẽ đi vào trạng thái tinh thần không ổn định nhất thời.

Nói trắng ra, Cố Trường An là đang đợi Vương Đình Đình điên,cậu không thể để tuột mất cơ hội chỉ có một lần trong đời này.

Một phút, hai phút.......thời gian không ngừng trôi qua.

Năm phút trôi qua, Cố Trường An gõ cửa, cậu giơ tay đẩy đẩy gọng mắt kính đeo trên mũi lên, đối mắt nhìn vào mắt mèo ở trên cửa.

Sau cánh cửa Vương Đình Đình nhắm một mắt nhìn qua mắt mèo,cô ta nhìn thấy thanh niên ở trước cửa, sự cảnh giác và hoảng sợ trên khuôn mặt cô ta đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự ngạc nhiên.

Khi đánh cửa vừa mở ra, Cố Trường An đồng thời biểu đạt ý nói:
" Chào cô, tối hôm qua cô đã bỏ quên túi tiền trên quầy bar Lam Sắc."
Dứt lời, cậu từ trong túi sách lấy ra cái túi tiền màu hồng:
" Tôi là bạn của tiểu Hà bartender ở trong quán bar, cậu ta nhờ vã tôi, nhân lúc tôi có việc phải giải quyết ở gần chỗ này, nên thuận tiện đem túi gửi trả lại cho cô."
Trong bar mỗi ngày đều có người vào người ra vô số kể, bartender đấy đối với việc của Hà Kiến và Vương Đình Đình đều đặc biệt để tâm đến, rất chú ý,quá mức phối hợp, cũng quá mức nhiệt tình, Cố Trường An yên tâm nghĩ.

Vương Đình Đình nhìn nhìn túi tiền, nhìn nhìn thanh niên, lại nhìn lại túi tiền, cái người bartender đó mấy ngày trước có đưa cô ta về, biết được địa chỉ của cô.

Cố Trường An cau mày một cách khó nhận ra, tinh thần không loạn?
Một khắc sau, cậu nhìn thấy cô gái hướng vào trong nhà nói:
" A Bạch, không phải sợ, người đến không phải là người xấu."
Cố Trường An cười mỉm, bày ra một nét đẹp bệnh tật ốm yếu:
" Tôi có thể mượn dùng nhà vệ sinh một chút được không?"
Vương Đình Đình nghiên người.

Cố Trường An bước chân tiến vào, trở tay kéo túi sách,trong phòng cho cậu trực quan cảm thụ là bừa bộn.

Sọt rác đầy ắp, hộp cơm hộp tùy ý ném ở bên cạnh, còn có những khăn giấy vo tròn nhàu nát.

Suy nghĩ của người phụ nữ này đang sụp đổ, đầu óc chưa được tỉnh táo, nếu không sẽ không để một người khác giới vào nhà mình mà chưa dọn dẹp gì.

Cố Trường An bước vào nhà vệ sinh, mắt cậu quét nhìn một vòng, đều là đồ dùng của nữ, không có gì bất thường.

Bên ngoài mơ hồ vang lên giọng nói của Vương Đình Đình, Cố Trường An tới gần cạnh cửa, nghe được nàng nói

"A Bạch, hắn không phải Hà Kiến, sẽ không đánh ngươi."
Giọng nói nhỏ nhẹ.

Cố Trường An xã bồn rồi bước ra nhà vệ sinh, nhìn đến Vương Đình Đình từ trong phòng phía nam ra tới, cậu thuận miệng hỏi:
" A Bạch là ại?"
Vương Đình Đình nói:
" Là con thỏ tôi nuôi, nó hơi sợ người lạ."
Cố Trường An khịt khịt mũi, cậu nghửi được một mùi hôi thối, là mùi thịt hư thối.

"Thỏ? Tôi cũng có nuôi, rất dễ thương."
"Thật sao?" Vương Đình Đình nhìn chằm chằm thanh niên
"Con thỏ cậu nuôi nó ra sao thế?"
Cố Trường An nói:
" Màu trắng, trước trán có một khoãng lông màu xám."
Vương Đình Đình kỳ diệu nói:
" Giống với a Bạch nhà tôi."
Cố Trường An tâm nói, có thể không giống nhau sao? Cậu chính là dựa theo nó nói.

Dư quang cậu đảo qua khung ảnh treo trên tường, bên trong là một con thỏ,là a Bạch lúc nào cũng treo trên miệng của Vương Đình Đình.

Phía bắc phòng cửa hờ khép, Cố Trường An mới vừa đem tầm mắt nhìn qua, Vương Đình Đình liền lập tức đem cửa đóng lại, đầy mặt hoảng loạn.

Lúc sau nàng liền biểu đạt ý đuổi khách.

Cố Trường An biết Vương Đình Đình tinh thần dần dần khôi phục, rất nhanh liền sẽ phát giác trên người cậu có điều đáng ngờ, cậu không muốn giằng co thêm, thức thời rời đi.

Cửa sau lưng đóng lại, Cố Trường An biểu tình trên mặt liền thay đổi.

Vương Đình Đình mức độ chấp mê đối với con thỏ vượt qua cậu tưởng tượng.

Trong căn phòng phí bắc đó có gì? Thi thể của Hà Kiến? hoặc là đồ có liên quan đến hắn?
Cố Trường An vừa đi vừa nhắn tin cho Ngô Đại Bệnh, cậu đói rồi, muốn ăn thịt.

Ngô Đại Bệnh trả lời lại, nói trong nhà không có, ngày mai mua.

Cố Trường An ngửa đầu, tay che ở trên mặt, cậu u ám thở dài, thật là tìm không thấy việc gì làm chính mình cao hứng hết.

Đêm nay tám phần là gặp ác mộng.

Kết quả Cố Trường An thật sự cả đêm đều bị ác mộng dây dưa.

Ngô Đại Bệnh lại nấu cho cậu một tô cháo gan heo rau chân vịt, còn chiên da heo cho cậu, nói cậu sắc mặt quá kém.

( Thi:định nghĩa ăn gì bổ nấy của anh Đại Bệnh đây mà, hẵn là ăn da bổ da hị hị)
*Cháo nấu ra như thế này nè:


Ăn gì bổ nấy, đây là lối tư duy của Ngô Đại Bệnh, hơn nữa còn ăn sâu bén rễ.

Chiều ngày thứ bảy, Cố Trường An đi đến bên sông gần tiểu khu nơi Vương Đình Đình sống câu cá.

Con sông nằm trong tiểu khu, con sông chảy khắp nơi, tiểu khu nhìu người ở, lời nói dói chắc chắn sẽ nhiều.

Cố Trường An đem ghế gập dựa mở ra ngồi xuống, nhanh nhẹn phóng cần.

Gió nhẹ nhẹ nhàng thổi, trời xanh mây trắng trôi, thời tiết rất tốt, hy vọng có thể câu được lời nói dối cậu muốn.

" Bảo bối, mẹ thương con nhất."
Cố Trường An đờ đẫn đem cá chép nhỏ ném vào trong sông.

Thứ cùng cậu lớn lên chính là đủ các loại nói dối, cậu đã sớm chết lặng.

Tình người xấu xí cùng âm u đối với Cố Trường An mà nói, không hề cảm thấy mới mẻ.

Cố Trường An đem cần câu đặt tốt, tay không xé thịt bò khô ra ăn, cậu trong lúc vô tình chuyển động ánh mắt thoáng nhìn một bóng hình.

Là cái người thích diễn kêu Lục Thành, không biết đến đây để làm gì.

Cố Trường An đem mũ kéo thấp xuống, hôm nay có chính sự phải làm, không muốn cùng y đối diễn.

Lục Thành dường như cũng không để ý đến Cố Trường An ngồi bên sông câu cá, y đang nghe điện thoại, đầu mày siết chặt, sắc mặt không tốt.

Cố Trường An không muốn nghe lén, liên quan cái rắm gì tới cậu chứ.

Có cá cắn câu, Cố Trường An nhấc cần nghe lời nói dói phát ra từ bụng cá.

" Em làm gì mà suốt ngày cứ nghi thần nghi quỷ thế? Anh đối với em ra sao tự em trong lòng còn chưa rõ sao? Tối qua anh ở nhà lão Vương suốt đêm, không có ra ngoài lêu lỏng, nếu có nói dói em, thì cho anh ra đường bị xe tông chết đi!"
Loại nói dối này Cố Trường An nghe qua rất nhiều lần, đều là mấy loại điên điên, đến chính mình cũng dám hố.

"ting~"
Cố Trường An lấy điện thoại ra xem một bản tin nhanh.

Vào lúc 9 giờ 25 phút sáng, một vụ tai nạn ô tô đã xảy ra ở Phượng Lan hoa uyển trên đường Phú Lệ.

Một người đàn ông nào đó vừa bước ra khỏi tiểu khu, thì bị một chiếc xe tải nhỏ đụng phải, trước mắt đã đưa đến bệnh viện cấp cứu, thương tích rất nghiêm trọng.

"......"
- -----
Dịch có hơi tạp nham, chắc lỗi chính tả nhìu mn thấy chỗ nào nhắn lại tui sửa nha.

Tui lại đang đào hố khác kakaka..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui