“Tôi cười sao?” Phó Trầm Nghiên liếc mắt nhìn Chu Lương một cái, nhàn nhạt lên tiếng, "Cậu nhìn lầm rồi.”
Chu Lương: “……”
Mây rất nhanh sẽ thay đổi hình dạng, Phó Trầm Nghiên lấy di động ra, chụp lại đám mây trái tim kia rồi gửi cho Lệnh Điềm.
Chu Lương ngẩng đầu nhìn đám mây rồi lại nhìn Phó Trầm Nghiên: "Cậu đang làm gì đấy?"
Phó Trầm Nghiên: “Không làm gì.”
Nghĩ anh ta mù rồi sao?! Chu Lương: "Cậu chụp đám mây kia?"
Phó Trầm Nghiên: “Thấy rồi còn hỏi.”
Chu lương nhếch môi: “Không phải, tôi hỏi cậu chụp đám mây kia làm gì?”
Phó Trầm Nghiên: “Thấy thì chụp thôi.”
Thấy thì chụp? Chu Lương cười lạnh: “Vậy sao cậu không chụp mặt hồ hay là mặt cỏ kia?”
Cố tình chụp một đám mây hình trái tim?!
Chụp mây không có gì lạ, trọng điểm là chụp một đám mây hình trái tim!
Loại hình thù tràn ngập bong bóng tình yêu màu hồng này sao lại có liên quan đến Phó Trầm Nghiên không gần nữ sắc được?
Vu Dã hiểu rõ nội tình, đứng ở một bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Đáng tiếc cậu không có bạn gái nếu không thì cậu cũng tự chụp một tấm để gửi cho bạn gái mình.
Phó Trầm Nghiên liếc mắt nhìn Chu Lương một cái, “Cậu đang dạy tôi phải chụp ảnh thế nào à?”
Chu Lương: “…”
Lúc này, di động của Phó Trầm Nghiên rung lên, anh nhìn thoáng qua thấy thông báo có cuộc gọi đến, đi sang một góc để nghe.
“Chồng——”
Ngay khi kết nối được, tiếng nói ngọt ngào của Lệnh Điềm truyền vào tai anh, âm điệu hơi kéo dài giống như gió thổi qua biển hoa xuân.
Cô cũng làm nũng nhưng khác hoàn toàn với người phụ nữ ngọt tới phát ngấy vừa nãy.
Phó Trầm Nghiên dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Lệnh Điềm: “Em xem ảnh anh gửi rồi, đám mây thật đẹp, anh chụp ở đâu thế?”
Phó Trầm Nghiên: “Hồ Ngọa Long.”
Lệnh Điềm: “Anh đi đánh golf sao?”
“Ừ, nhân tiện bàn chuyện công việc luôn..” Phó Trầm Nghiên nói, “Em ở đâu, đang làm gì?”
Lệnh Điềm: “Em đang chọn quần áo.
Em hẹn Thấm Thấm cùng ăn trưa, bây giờ chuẩn bị đi.”
Phó Trầm Nghiên: “Được, chú ý an toàn.”
“Vâng.” Lệnh Điềm có chút lưu luyến, không muốn cúp điện thoại, “Chồng ơi, anh nói xem có phải mây biết em nhớ anh nên mới hóa thành một hình trái tim, bay tới trước mặt anh không?”
Phó Trầm Nghiên ngẩng đầu, nhìn về phía đám mây đã bắt đầu biến dạng kia, đáy mắt ập lên một tia ý cười: “Ừ, nó biết.”
Lệnh Điềm: “Vậy sao em không nhìn thấy đám mây tình yêu như thế? Là vì anh không nghĩ đến em sao?”
Phó Trầm Nghiên hơi dừng một chút, tiếng nói trầm thấp: “Không phải, tôi đang nghĩ đến em..”
“Em không tin.” Lệnh Điềm nói, “Trừ khi, anhi hôn em một cái..”
Phó Trầm Nghiên: “Buổi tối trở về rồi hôn.”
“Không được.” Ngữ khí Lệnh Điềm mang theo vài phần làm nũng, “Em nhớ anh, em muốn anh hôn bây giờ cơ, giống như này này, chụt ——”
Giọng nói của cô phát ra từ điện thoại giống như đôi môi non mềm của cô dán lên thật, môi Phó Trầm Nghiên bỗng nhiên có chút ngứa..
Lệnh Điềm: “Em vừa hôn anh, anh cũng phải hôn em.”
Phó Trầm Nghiên cảm thấy chính mình đại khái là điên rồi, trầm mặc hai giây, sau đó thật sự nhẹ nhàng mà “Chụt” một cái với di động.
“Lạch cạch!” Phía sau truyền đến tiếng đồ vật rơi xuống đất, Phó Trầm Nghiên quay đầu, chỉ thấy Chu Lương đứng không xa ở phía sau, gậy golf trong tay rơi trên mặt đất, anh ta đang dùng bộ mặt gặp quỷ giữa ban ngày mà nhìn anh..
Hiển nhiên, một tiếng “Chụt” kia bị Chu Lương nghe được.
Ở đầu dây bên kia, Lệnh Điềm cuối cùng cảm thấy hài lòng: “Em nghe thấy rồi, chồng ơi, em không làm phiền anh nữa, buổi tối nhớ trở về sớm một chút.”
Phó Trầm Nghiên: “Ừ.”
Chờ anh cúp máy, Chu Lương nhìn anh chằm chằm: “Cậu không bình thường, rất không bình thường.”
Phó Trầm Nghiên không để ý đến anh ta, đi về phía sân cỏ bên kia.
“Chu tổng, gậy golf của ngài.” Vu Dã nhặt gậy golf trên mặt đất lên, đưa cho Chu Lương.
Chu Lương nhận gậy golf, đuổi theo Phó Trầm Nghiên: “A Nghiên, cậu vừa mới nói chuyện điện thoại với phụ nữ?”
Phó Trầm Nghiên: “Không thì sao?”
Còn có thể là đàn ông?
Chu Lương nghĩ đến một tiếng “Chụt” buồn nôn kia, không khỏi rùng mình một cái.
“Ai mà biết được, cậu vẫn luôn không hứng thú với phụ nữ, ai đảm bảo được đầu dây bên kia không phải làm đàn ông.” Chu lương cười, “Tôi nói đúng không?”
Phó Trầm Nghiên dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh ta: “Muốn chết sao?
“Chỉ đùa một chút thôi mà!” Chu Lương nhướng mày, “Cây vạn tuế ra hoa không dễ dàng, chỉ là chơi đùa hay là nghiêm túc?”
Phó Trầm Nghiên: “Nghiêm túc.”
Lòng hiếu kỳ của Chu Lương lập tức đã bị gợi lên: “Tôi có biết không?”
Trong đầu anh ta quét một vòng qua tiểu thư có độ tuổi phù hợp ở Kinh Thị, căn bản không nghĩ ra Phó Trầm Nghiên sẽ coi trọng ai.
Phó Trầm Nghiên lại không muốn nói thêm: “Rồi sẽ biết.”
Đọc tại Wattpad chính chủ @Azkieu.
Lúc hoàng hôn, một chiếc Maybach màu đen chậm rãi lái vào nhà chính Phó gia.
Nhà chính làm theo lối kiến trúc mới của Trung Quốc, vừa bước vào cửa là những cây La Hán nhỏ phong tư mạnh mẽ, đình viện rất dài, thấp thoáng bóng hồ sen, cảnh quan mang vẻ đẹp đặc trưng của phương Đông.
Maybach đậu ở bãi đậu xe, cửa xe mở ra, giày da bóng lưỡng bước ra, cùng lúc đó, tiếng gầm rú của siêu xe vang lên, một chiếc Lamborghini lướt qua, vững vàng mà dừng ở cách đó không xa.
Phó Dư Mặc từ trên xe bước xuống, nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia, bỗng muốn quay vào trong xe theo bản năng.
Nhưng vừa làm ra động tĩnh lớn như thế, hắn ta không thể không căng da đầu mà đi qua, gọi Phó Trầm Nghiên một tiếng: “Anh.”
Hôm nay vốn dĩ hắn không muốn về nhưng mỗi tháng đều phải về nhà chính ăn một lần, đây là quy củ mà Phó lão gia tử đã định ra.
“Ừ.” Phó Trầm Nghiên đạm mạc mà lên tiếng, thậm chí còn không thèm nhìn hắn, một bên cài lại cúc áo, một bên đi lướt qua hắn mà vào trong.
Sắc mặt Phó Dư Mặc có điểm âm trầm.
Cha hắn, Ngô Lương Cảnh ở rể, mẹ hắn - Phó Cẩm Thư là con gái độc nhất của Phó lão gia tử, từ nhỏ đã là hòn ngọc quý trên tay Phó lão gia tử, được ông yêu thương.
Phó lão gia tử yêu ai yêu cả đường đi, đối với cháu trai là hắn cũng cưng chiều vô cùng.
Khi còn nhỏ, hắn chính là tiểu bá vương muốn làm gì thì làm.
Mà Phó Trầm Nghiên cũng chỉ là đứa con riêng của Phó Bách Nguyên và thư ký, lưu lạc bên ngoài mười mấy năm, mười hai tuổi khi mới tự mình chạy về, muốn tiến vào cửa Phó gia.
Vợ Phó Bách Nguyên là Triệu Nguyệt Tư biết được tin về đứa con riêng này, suýt chút nữa làm loạn lên.
Phó Bách Nguyên tâm địa cứng rắn, lúc đấy ông ta và vợ đã có một đứa con trai là Phó Thanh Lê nên cũng không định nhận lại đứa con riêng Phó Trầm Nghiên này.
Phó Trầm Nghiên quỳ ngoài cửa lớn Phó gia ba ngày ba đêm, ba ngày ba đêm đấy mưa to giàn giụa, Phó Thanh Lê cảm thấy Phó Trầm Nghiên đáng thương, nhiều lần xin Phó Bách Nguyên cho em trai cùng cha khác mẹ này vào nhà, Phó Bách Nguyên đều thờ ơ.
Mãi đến một ngày cuối cùng, Phó Thanh Lê quỳ bên cạnh Phó Trầm Nghiên, Phó Bách Nguyên mới động lòng trắc ẩn, cho Phó Trầm Nghiên vào cửa.
Khi còn nhỏ Phó Trầm Nghiên ở Phó gia nhận hết vắng vẻ cùng khinh nhục, ngay cả người hầu đều có thể mắng hai câu, kết quả cuối cùng là, tiểu bá vương như hắn lại không thể không gọi Phó Trầm Nghiên một tiếng “Anh”, thật mẹ nó nghẹn khuất!
Trong phòng khách, lão gia tử Phó Khải Khanh ngồi ở trên sô pha, đầu tóc hoa râm, đã hơn 70 tuổi nhưng vẫn như cũ tai thính mắt tinh, tinh thần quắc thước.
Phó Trầm Nghiên tiến lên chào lão gia tử.
Phó Khải Khanh ngẩng đầu, không mặn không nhạt mà nhìn anh một cái.
Phó Trầm Nghiên có thể cảm nhận được ánh mắt kia không mang theo tình cảm, anh biết Phó Khải Khanh vẫn luôn không thích đứa cháu trai ngoài giá thú này nhưng năng lực của anh lại xuất xắc nhất, gia nghiệp của Phó thị to như vậy chỉ có giao cho anh mới ổn định được.
“Trầm Nghiên, cháu đã về rồi.” Phó Khải Khanh mở miệng, “Đi gọi mẹ cháu ra ăn cơm đi.”
Phó Trầm Nghiên hơi dừng lại, gật đầu: “Vâng.”
Người “mẹ” này của anh chính là Triệu Nguyệt Tư.
Sau khi Phó Thanh Lê qua đời ngoài ý muốn, anh mới chính thức nhận tổ quy tông.
Phó gia nói với bên ngoài anh là con ruột của Triệu Nguyệt Tư, vì thân thể suy nhược nên vẫn luôn ở nông thôn tĩnh dưỡng.
Tuy rằng mọi người đều biết là chuyện như thế nào, nhưng hào môn luôn là che giấu chuyện xấu trong nhà, vì thể trước mặt người ngoài Phó Trầm Nghiên phải gọi Triệu Nguyệt Tư là mẹ.
Kiến trúc nhà chính là các tòa nhà bằng nhau, Phó Trầm Nghiên xuyên qua cửa vòm, nhìn thấy Triệu Nguyệt Tư đang ngồi ở trong viện, bên cạnh thắp đèn vườn kiểu Trung Quốc.
Triệu Nguyệt Tư biểu tình lạnh như băng, trong ánh sáng lờ mờ có vẻ đáng sợ: “Cậu tới làm gì?”
Giọng nói của Phó Trầm Nghiên lạnh lùng: “Đến giờ ăn rồi.”
Triệu Nguyệt Tư lại giống như không nghe thấy anh nói: “Cậu khắc chết con trai tôi còn chưa đủ, bây giờ lại muốn khắc chết tôi đúng không?”
Ánh mắt bà ta tràn ngập sự căm hận.
Sự hận thù này Phó Trầm Nghiên đã quen từ lâu, anh nhìn Triệu Nguyệt Tư, ánh mắt không chút gợn sóng.
“Thanh Lê đối xử tối với cậu như thế mà cậu lại khắc chết nó!” Tiếng nói của Triệu Nguyệt Tư dần dần trở nên bén nhọn, “Từ lúc cậu vào cửa thì nó bắt đầu không khỏe! Tôi tìm người tính quẻ, chính là cậu đã khắc chết nó! ”
Phó Trầm Nghiên không nói gì cũng không phản bác, chỉ lẳng lặng mà nhìn bà ta.
Nhiều năm như vậy, chỉ cần nhìn thấy anh, bà ta sẽ không nhịn được mà phát điên.
“Vì sao người chết không phải là cậu?! Cậu là sao chổi do con tiện nhân kia sinh ra, dựa vào cái gì mà đòi vào cửa Phó gia, dựa vào cái gì mà thay thế Thanh Lê, dựa vào cái gì mà có được cuộc sống vốn nên là của nó!”
Phó Trầm Nghiên càng bình tĩnh, Triệu Nguyệt Tư lại càng càng cuồng loạn, bà ta bỗng nhiên cầm lấy một chén trà trong tầm tay, ném về phía anh.
Anh nghiêng người tránh sang một bên, chén trà rơi xuống bên cạnh, vỡ tan.
Mảnh vỡ sắc nhọn bắn tung tóe, văng trúng mu bàn tay của anh, truyền đến cảm giác đau xót.
Phó Trầm Nghiên khẽ nhíu mày, giơ tay lên, chỉ thấy trên mu bàn tay có vết cắt dài khoảng hai tấc, máu tươi bắt đầu chảy ra.
Anh ngước mắt, nhìn về phía Triệu Nguyệt Tư, lông mày hẹp dài, sắc bén bỗng nhiên tỏa ra một cổ hàn khí.
Triệu Nguyệt Tư bị ánh mắt của anh làm cho giật mình, cố gắng trấn định: “Cậu, cậu dám dùng ánh mắt đấy để nhìn tôi?!”
Trước kia bất kể bà ta trút giận vào anh thế nào, anh cũng giống như là không cảm giác được, hết sức thờ ơ.
Triệu Nguyệt Tư suýt đã quên anh vốn dĩ là người lạnh lùng tàn nhẫn.
Những người Phó gia đã từng bắt nạt anh, ngoại trừ Phó Dư Mặc có lão gia tử che chở, thì không có ai có kết cục tốt, dù họ đều là người họ Phó.
Phó Trầm Nghiên nhìn Triệu Nguyệt Tư, đáy mắt lạnh lẽo.
Không dám? Anh có cái gì mà không dám?
Nhiều năm như vậy, anh có thể chịu đựng cơn điên loạn của bà ta không phải vì bà ta là “mẹ” trên danh nghĩa của anh, mà là vì bà ta là mẹ của Phó Thanh Lê.
Chỉ là, bà ta không nên làm tay anh bị thương… Anh rũ mắt nhìn mu bàn tay chảy máu.
Lệnh Điềm mà thấy vết thương này thì sẽ đau lòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...