Mèo con to bằng lòng bàn tay lập tức nhào xuống gối, meo meo kêu nửa ngày mới trở mình, dùng móng vuốt xù lông leo lên.
Đôi mắt mèo vô tội chăm chú nhìn Moss vẫn còn đứng yên tại chỗ, ánh mắt như muốn hỏi sao hắn còn chưa đi.
Moss đợi một hồi vẫn không đợi được mèo nhỏ níu giữ mình lại hay hối lỗi, hắn đành đen mặt đi mất.
Đường Hi lười biếng vẫy vẫy đuôi gọi hệ thống.
【Bây giờ tôi đang ở đâu á?】
1551:【Trong lâu đài cổ của Moss, hình như bên ngoài còn có một vài con rối đang làm việc nữa.】
Lâu đài cổ này đã ẩn mình rất lâu, nhưng gần đây trận pháp đột nhiên mất hiệu lực nên lâu đài lại xuất hiện trong mắt mọi người, lúc Moss đang chìm vào giấc ngủ say trong lâu đài cổ này thì bị mấy tên buôn người bắt đi, đã vậy còn cướp đi một lượng lớn vàng bạc châu báu nữa chứ.
Đường Hi chớp mắt:【Bây giờ nhân viên dọn phân đi đâu vậy?】
1551:【Đi tìm đám nhân loại tham lam đó tính sổ.】
1551 chỉ nói đúng một nửa, quả thật Moss muốn đi tìm đám đó tính nợ nhưng cũng chỉ là tiện đường đi giải quyết mấy tên nhân loại nhỏ bé như giun dế kia thôi.
Mục đích chính của hắn chính là đi thanh trừng đám dám ăn gan hùm mật gấu trong Huyết tộc.
Phân chia giai cấp trong Huyết tộc vô cùng nghiêm ngặt, tuy bọn họ vẫn sẽ theo bản năng thuần phục ma cà rồng có huyết thống thuần khiết hơn trong tộc nhưng lại không hẳn là trung thành.
Chỉ đơn thuần sợ hãi kẻ mạnh.
Cảm giác sợ hãi này đã ăn sâu vào máu thịt, khắc đến tận xương tủy, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản một số hành động nhỏ của Huyết tộc, dù sao bọn chúng sinh ra đã là loài vì cái ăn mà cấu xé tranh đoạt với nhau.
Tất cả Huyết tộc có huyết thống cao quý trong vương thành và các thành trấn ngoài vương thành đều được triệu tập về đây để mở họp, bọn có đủ loại tâm tình, bực bội có, bất an có nhưng hưng phấn cuồng nhiệt cũng có.
Thậm chí còn có ma cà rồng mang theo nhân loại có hương vị máu thơm ngon hay nô lệ đến đây nhằm lấy lòng vị thân vương này.
Nhưng khi Moss xuất hiện, bàn tính của đám người này lập tức đình công.
Không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là ma cà rồng mạnh nhất trong lịch sử từ trước đến nay, không một ma cà rồng nào không thần phục trước hắn, cho dù ở đây chẳng có con ma cà rồng nào được hắn đích thân sơ ủng nhưng bọn chúng đều cam tâm tình nguyện gọi hắn một tiếng "Cha".
Ma cà rồng thủy tổ không chỉ có một, nhưng đa số sau khi lưu lại đời sau thì liền biến mất, thời điểm Moss xuất hiện đã khiến vô số ma cà rồng trưởng lão chấn kinh, chỉ có điều bọn không có quá nhiều ấn tượng về vị ma cà rồng thủy tổ này, vậy nên bấy giờ mới ôm lòng hy vọng đến yết kiến.
Nhưng lúc này, khi tận mắt chứng kiến thì kích động đến mức suýt ngất xỉu.
Ma cà rồng có huyết thống càng thuần khiết thì càng có cảm giác áp chế.
Đám ma cà rồng lúc đầu còn mang tâm tư riêng giờ đây nhìn thấy Moss thì lập tức thành thật, trước sức mạnh này thì bọn chúng nào dám bày trò gì nữa.
Không chỉ bên Huyết tộc diễn ra rung chuyển động trời mà bên nhân loại cũng hệt như vậy.
Tiệc rượu của quý tộc bị ma cà rồng tập kích, người chết vô số, thậm chí Công tước còn mất tích, quốc vương hạ lệnh cho giáo đường nhất định phải tìm được người về.
Sự tình nghiêm trọng, giáo đường giờ đây phải đối mặt với áp lực chưa từng có.
Evans thân mặc áo giáp, trong mắt lạnh lẽo bao trùm, hắn đặt nắm đấm lên vị trí trái tim phát thệ trước thánh giá lớn của giáo đường, nhất định phải một lưới bắt hết đám ma cà rồng đó.
Trong lòng hắn vô cùng hối hận, hận ngày đó tại sao mình không cẩn thận trông chừng thiếu niên.
Thậm chí bởi vì phải sơ tán đám đông đang hoảng loạn mà không để mắt đến cậu.
Quý tộc nhỏ được nuông chiều từ bé bị ma cà rồng bắt đi, kết cục như thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Hắn không dám nghĩ, chỉ có thể nắm chặt thanh kiếm bên hông.
"Kỵ sĩ trưởng, ngài hãy nghĩ theo hướng tích cực lên đi, không phải tiệc rượu ngày đó phát hiện thi thể ma cà rồng trên lầu sao, e rằng bây giờ đám đó còn đang bận nội chiến nên không có thời gian hút máu đâu."
"Kỵ sĩ trưởng đại nhân, chúng ta có nhiều người như vậy, nhất định sẽ tiêu diệt hết bọn chúng đúng không?" Còn có người cố gắng tìm kiếm câu trả lời trấn an từ hắn.
Evans chỉ có thể bày ra dáng vẻ kiên định, mạnh mẽ an ủi: "Đương nhiên là vậy rồi."
Hắn không thể để lộ chút buồn bã đau khổ nào trước mặt người khác.
Có quá nhiều ánh mắt đang dõi theo hắn, hắn đại diện cho toàn bộ giáo đường, không thể để lộ chút sơ hở nào.
Đường Hi còn chẳng biết điều này, cậu và hệ thống chơi game xong thì ngủ, lúc đang ngủ còn biến về hình người.
Cậu hoàn toàn không ý thức được độ nguy hiểm của hành động này, cọ cọ lên cái gối mềm mại tìm một tư thế thoải mái nhất rồi ngủ tiếp.
Lúc Moss trở về thì thấy được một màn này.
Ma cà rồng nhỏ lộ ra vòng eo trắng nõn, không chút phòng bị nằm trên giường hắn, cả người mang theo lời mời gọi nghênh đón người "Cha" là hắn trở về.
Con ngươi hắn càng sâu thăm thẳm, đi đến ôm mèo nhỏ mềm mại cực kỳ dụ người này vào trong lòng.
Biến thành ma cà rồng, Đường Hi càng muốn ngủ, ngủ một lần là ngủ cả ngày, lần này tỉnh dậy là do trong mơ có con chó dữ không ngừng rượt theo cậu.
Sau khi đè được cậu thì nó liên tục liếm láp vào chân Đường Hi.
Giấc mơ này quá đỗi chân thực, khiến cậu giật mình tỉnh lại.
Nhưng sau khi mở mắt thì cảm giác kỳ quái vẫn còn, cậu vô thức nghẹn ngào khẽ kêu một tiếng, cúi đầu nhìn xuống thì thấy được bàn chân mình đang được ai đó nâng lên.
Moss ngẩng đầu lên mỉm cười với cậu, dịu dàng nói: "Cậu chủ."
Cơn buồn ngủ gì đó của Đường Hi lập tức bay sạch, trong lòng chỉ còn lại hoảng sợ, cậu nhanh chóng rút chân của mình lại.
Nhưng Moss nào để cậu trốn thoát, hắn đau buồn nói: "Em không thích ta gọi em như vậy sao? Vậy thì ta gọi em là chủ nhân nhé."
Chỉ một cái xưng hô bình thường mà qua miệng hắn lại hoàn toàn thay đổi.
Nhân viên dọn phân ở thế giới này biến thái quá đi.
Đường Hi bắt đầu hối hận rồi, đôi chân cậu run rẩy, ngón chân phấn nộn khẽ nhúc nhích: "Em, em sai rồi, khi đó em không nên bắt nạt anh như vậy, sau này em sẽ không bắt nạt nô lệ nữa, anh tha cho em đi."
Cậu nghĩ rằng Moss nhớ lại mối quan hệ của hai người ở lâu đài rồi trừng phạt cậu vì khi đó cậu đã bắt nạt nô lệ Moss này.
Quả thật khi đó cậu có hơi quá đáng, hay làm khó làm dễ nô lệ Moss, thỉnh thoảng vì muốn "sỉ nhục" hắn mà cậu còn tung ra cú đá jiojio(1), vậy nên Moss thường dùng ánh mắt quái dị mà nhìn chân của cậu, có lẽ đây là quả báo của kẻ ác đi.
(1)Mình search thì nó ra cái vid con mèo tung cước á nên mình để link vid ở.
Đường Hi càng nghĩ càng đau khổ, hai mắt rưng rưng, tai mèo lông xù trên đầu cũng tiu nghỉu cụp xuống.
Moss nhướng mày: "Biết sai thật rồi?"
Mục đích của hắn đánh bậy đánh bạ mà cũng đạt được, rốt cuộc tên nhóc này cũng không còn nhàn nhã thảnh thơi nằm đây nữa, cuối cùng cũng biết bây giờ mình đang ở trong hang sói.
Đường Hi ra sức gật đầu, cái mũi nhỏ có hơi ửng đỏ: "Ò, biết sai rồi."
Vị quý tộc nhỏ từ bé sống trong nhung lụa quá là ngây thơ rồi, nghĩ chỉ cần như vậy là sẽ được buông tha sao.
Cậu còn chưa kịp thở phào thì đã bị Moss lật mặt hù cho giật mình.
Moss rũ mắt bày ra tư thế cung kính nhưng lời nói và hành động lại vô cùng mạo phạm.
"Chủ nhân, sao ngài lại nói mê nói sảng rồi? Có phải ngài đang giận ta không? Là do nô lệ làm sai điều gì sao, xin ngài hãy đá ta đi, hãy trừng phạt ta như trước ạ."
Moss chậm rãi nói ra hai chữ trừng phạt, nói xong đột nhiên bắt lấy chân cậu đặt lên hạ thân nóng rực của mình.
Đây chính là "trừng phạt".
Lần này gương mặt Đường Hi đỏ bừng, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Cách một lớp vải mỏng, lòng bàn chân cậu bị nóng muốn rút về nhưng mọi sự giãy dụa đều là phí công trong tay ma cà rồng giảo hoạt này.
Cuối cùng, cậu chìm đắm vào bể tình dưới hơi thở hỗn loạn những lời nói kích tình của Moss, nhất thời cậu còn cho rằng nhân viên dọn phân vẫn còn là nô lệ, mà cậu thì lại là tên quý tộc xấu xa thích bắt nạt nô lệ.
Mãi đến tận khi kết thúc cậu mới được ôm vào lòng đút máu.
Vừa nghe đến máu, Đường Hi chẳng còn oan ức ủy khuất gì nữa, rầm rầm rì rì ôm lấy ngón tay của Moss mà hút máu.
Vết thương trên ngón tay thật sự quá nhỏ, Đường Hi chỉ có thể dùng sức mút mạnh, mơ mơ hồ hồ híp mắt lại.
Moss khống chế tốc độ khép lại của vết thương, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu như dỗ cho trẻ con ăn.
Trong mắt hắn, ma cà rồng mới biến đổi này chẳng khác gì con non cả.
Được ăn ngon, Đường Hi không quan tâm đến việc mình mới bị bắt nạt lúc nãy nữa, ngốc nghếch bị hắn ăn đậu hũ.
Ngoài miệng luôn nói muốn giam cầm ma cà rồng nhỏ nhưng lại sợ tiểu sơ ủng nhà mình quá buồn chán mà mở đại tiệc long trọng vì cậu.
Hắn còn nhớ mình đã quyết định dùng hoa tươi bảo bối để nuôi cậu, không nỡ để cậu chịu chút ủy khuất nào.
Đa số quý tộc nhân loại đều thích mấy cái tiệc rượu nhàm chán này, nhưng nếu Đường Hi thích thì Moss nguyện ý vì cậu mà cống hiến.
Đám ma cà rồng mới bị cảnh cáo còn chưa kịp cụp đuôi thì đã bị mời đi dự tiệc.
Chẳng có một con ma cà rồng nào to gan dám trái lời cả, chỉ có thể nhộn nhịp lên đồ đi dự dạ hội.
Đường Hi chỉ muốn yên ổn làm một con cá mắm:...!
Để thỏa mãn sở thích xấu xa của nhân viên dọn phân, cậu phải thay hết bộ trang phục tinh xảo này đến bộ trang phục tuyệt mỹ khác.
Tất cả những trang phục này đều được Moss hối thúc thợ may nổi tiếng nhất để làm ra, trên đó còn điểm xuyết những trân bảo đủ khiến người khác lóa mắt.
Trang phục dù hoàn mỹ đến đâu nhưng trong mắt Moss đều không xứng với cậu chủ nhỏ mỏng manh này.
Chọn nửa ngày rốt cuộc mới quyết định được, hắn tháo cài áo mã não xuống đổi thành một viên ngọc lục bảo vô giá, trước khi Đường Hi kịp xù lông tức giận thì hắn đã nhanh chóng cắn rách ngón tay.
Ngay lập tức Đường Hi được vuốt xuôi lông, hút máu trên tay hắn.
Ma cà rồng tân sinh không thể khống chế được cơn thèm máu tươi.
Hơn nữa với tính ham ăn trời định, chỉ cần có ăn thì sẽ nghe lời.
Ngoan ngoãn được hắn dẫn ra, tỏa sáng trước mặt mọi người.
Bên dưới ồn ào ồ lên.
Đường Hi là ma cà rồng đầu tiên và cũng là duy nhất được Moss sơ ủng, huyết thống của cậu chỉ dưới Moss nhưng trên vạn ma cà rồng.
Cho dù cậu chỉ là ma cà rồng tân sinh yếu ớt nhưng cũng đủ để khiến đám ma cà rồng bên dưới cúi đầu xưng thần.
Nhưng vẫn còn có ma cà rồng chưa từ bỏ ý định dẫn theo thiếu nữ nhân loại thuần khiết đến để cống nộp.
Đây là hương vị mà phần lớn Huyết tộc yêu thích.
Đường Hi đối diện với thiếu nữ vô tội này, cậu thấy rõ sự sợ hãi trong mắt cô.
Cậu có hơi tức giận ra lệnh cho bọn chúng thả cô ra.
Huyết tộc không có giáo điều ràng buộc như con người, rất nhiều ma cà rồng sơ ủng nhân loại chỉ vì muốn họ trở thành người tình của mình.
Ngay cả khi bọn họ trở thành "họ hàng gần" theo một nghĩa nào đó.
Trong mắt ma cà rồng nọ, Đường Hi chính là loại như vậy.
Nhưng bây giờ tên đó lại chảy mồ hôi lạnh khắp người.
Không, không đơn giản là chỉ như vậy.
Moss chẳng thèm quan tâm khiến tên đó càng lúng túng hơn, thậm chí Moss còn cầm bánh ngọt vị máu đút cho cậu ăn.
Trong lòng ma cà rồng nọ vô cùng hoảng loạn, còn chưa kịp suy nghĩ thì đã quỳ xuống nhận sai.
Thiếu nữ được thả ra, đám ma cà rồng trong yến tiệc liếc mắt nhìn nhau, không ai dám thăm dò nữa, tất cả đều phục tùng Đường Hi.
1551 kiểm tra thấy nhân vật công chính sắp đến rồi, nó nhìn Đường Hi đang vui vẻ trong tiệc rượu, do do dự dự không biết phải nên mở miệng thế nào.
Con mèo ngốc, có người muốn đến cướp cậu đi kìa!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...