Đôi mắt của Lục Mãng rất đẹp, khi hắn không tức giận thì sẽ khiến người khác sinh ra ảo giác thâm tình trìu mến.
Nhưng cái miệng của hắn chỉ để bắt nạt mèo con mèo thôi.
"Cậu ấy có tay có chân, cần phải chen chúc ngủ chung với phụ nữ à?"
Trần Dao: "Lão đại, anh..."
Đường Hi: "Không sao hết, không có lều thì tôi cũng ngủ được mà."
Hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Đôi mắt mèo của Đường Hi lấp lánh ánh nước, không chút sợ hãi nhìn Lục Mãng, nghiêm túc nói: "Tiểu Kiến không có lều mà vẫn ngủ được, tôi cũng vậy."
Cậu không phải là bạn nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Lục Mãng gặp phải một sinh vật như thế này, thoạt nhìn vô cùng mềm mại như có thể bóp ra nước, nhưng cũng không có chút sợ hãi rụt rè nào.
Lúc hắn đang nổi giận thì cậu lại xuất hiện trước mặt hắn.
Cảm giác buồn bực trong lòng dần dần tan biến một cách khó hiểu.
Gương mặt Lục Mãng vẫn lạnh lùng: "Là ai?"
Đường Hi không hiểu, nghiêng đầu nhìn hắn.
Hiếm khi Lục Mãng kiên nhẫn như vậy: "Giọng điệu thân thiết như vậy, Tiểu Kiến kia là ai?"
Hắn không ý thức được câu hỏi của mình đường đột và không hợp hoàn cảnh đến cỡ nào.
Đường Hi đã quen với việc nhân viên dọn phân ăn giấm, cậu cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, ngoan ngoãn chỉ về phía Tiết Thủy Dung và Tiểu Kiến.
Nhận ra đó chỉ là một đứa nhỏ gầy gò, cảm giác buồn bực của Lục Mãng lập tức biến mất.
Thậm chí còn cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Cảm giác xa lạ này lần đầu tiên xuất hiện trong hắn, trong mắt lóe lên một tia khó hiểu.
Đường Hi thấy hắn rơi vào trầm tư, ngoan ngoãn cầm lấy cái chăn được Trần Dao đưa đến.
Vô cùng hiểu chuyện, muốn tự mình tìm một góc để ngủ qua đêm, ngủ trên xe cũng được.
Cậu còn chưa đi được bao xa thì đã bị Lục Mãng tóm lấy cổ áo.
Cái gáy phía sau như bị nhéo nhéo, nhưng trong mắt Lục Mãng lại tràn đầy ghét bỏ, dáng vẻ vô cùng miễn cưỡng: "Hôm nay là trường hợp đặc biệt, cho cậu ngủ với tôi một đêm."
Đường Hi ngoan ngoãn gật đầu, cong cong mắt cười với hắn: "Cảm ơn anh."
Lục Mãng run tay, nhanh chóng buông ra.
Lại tới nữa rồi, cảm giác sảng khoái kia lại tới nữa rồi.
Hắn nhìn chằm chằm Đường Hi vài giây, đến tận khi cậu không cười nữa mới quay người rời đi.
Còn không quên thấp giọng mắng: "Đi theo!"
Đường Hi suýt chút nữa là đã xù lông.
Ở thế giới này, đôi mắt của nhân viên dọn phân rất đẹp, đen thăm thẳm, lúc nhìn chằm chằm vào người khác khiến họ có cảm giác như bị hút vào vực sâu vạn trượng.
Trần Dao nhìn thấy một màn này, cô ngơ ngác nhéo mình một cái, sợ rằng do mình ăn phải cây nấm độc nào đó nên lâm vào ảo cảnh.
Lục Mãng không phải là người sẽ "miễn cưỡng" bản thân, hắn thật sự không thích ở cùng người khác.
Theo như hắn nói thì nếu ở cùng người khác thì bệnh rối loạn cảm xúc lưỡng cực của hắn sẽ dễ bị phát tác hơn, lúc đó hắn không thể đảm bảo tay chân người đó có còn lành lặn hay không.
Trần Dao rùng mình một cái, cho dù là vậy nhưng trực giác của cô mách bảo rằng lão đại sẽ không phát bệnh với Đường Hi.
Cô cứ xoắn xuýt mãi, cuối cùng vẫn không nói ra.
Đường Hi đi theo Lục Mãng về lều vải của hắn.
Cậu ôm cái ba lô do dự đứng trước cửa, hệt như một con chim cánh cụt ngốc nghếch vậy.
Lục Mãng nhướng mày: "Sao còn không vào, đợi tôi mời cậu vào sao?"
Đường Hi lắc đầu, ngượng ngùng nhỏ giọng: "Tôi chưa có ăn cơm."
Lục Mãng sững lại, sắc mặt tối sầm: "Còn chưa ăn cơm? Trước kia cậu theo ai, tên đó ngược đãi cậu sao? Hèn gì lại gầy như bộ xương."
Câu cuối cùng lại hơi dư thừa, tuy thiếu niên có hơi mảnh khảnh nhưng thân hình lại cân xứng, không liên quan dính dáng gì đến gầy gò ốm yếu cả.
Lục Mãng vẫn lạnh lùng nhìn cậu, đột nhiên nhớ đến những suy đoán trước kia về thân phận của thiếu niên.
Thiếu niên được bảo bọc như vàng như ngọc, trên người chẳng có lấy dấu vết tàn phá của tận thế, như một con chim hoàng yến được nuôi trong lồng.
Một con chim hoàng yến nhỏ yếu ớt.
Đường Hi ngơ ngác: Hả?"
Lục Mãng càng thêm bực bội, hắn đi vào lều lấy mì và nước ra, tiện tay phóng ra một ngọn lửa để đun nước.
Hắn vừa nấu mì cho Đường Hi vừa tra hỏi: "Hắn tên là Trần Kim Hạo sao? Cậu đi theo hắn như vậy mà hắn vẫn không cho cậu ăn no à?"
Hắn cố gắng kìm nén lại mới không thốt ra câu 'không bằng cậu đi theo tôi cho rồi.'
Ngày hôm nay nhân viên dọn phân đã hung dữ với mình rất nhiều lần, cho dù biết bây giờ hắn không có ký ức nhưng mà Đường Hi vẫn không nhịn được, ủy khuất nói: "Tôi đâu có đi theo hắn đâu, hôm nay tôi mới bị bọn họ ép buộc nhập đội.
Lúc trước tôi cũng không quen biết Trần Kim Hạo, tôi cũng không muốn đi theo ai hết, chỉ muốn đi cùng mấy anh thôi."
Cậu chậm rãi nói xong câu này, sự buồn bực trong mắt cũng hiện ra hết, khóe miệng cũng hơi rũ xuống.
Để lộ ra tâm trạng tức giận.
Đây là lần đầu tiên có người dám nổi nóng ở trước mặt Lục Mãng, cho dù là tức giận nhưng lại cứ như làm nũng vậy.
Lục Mãng tự động lọc chữ, trong đầu chỉ còn sót lại một câu "Tôi chỉ muốn đi cùng anh."
Vành tai của hắn từ từ đỏ lên, đưa tay che miệng ho khan: "Khụ, đừng làm nũng nữa."
Nói xong liền đưa mì cho Đường Hi, sau đó quay người đi vào lều.
Đường Hi ngơ ngác nhận mì, cậu mở nắp ra nhìn thử, bên trong toàn là xúc xích và trứng.
Là một tô mì vô cùng cao cấp.
Mèo nhỏ nhanh chóng được vuốt thuận lông, vui vẻ bưng tô mì lên ăn.
Mì rất thơm, hương vị nhanh chóng bay đến bên Trần Kim Hạo đang ở xa xa.
Giác quan của dị năng giả rất mạnh, hương vị mì kia cũng có thể dễ dàng ngửi được.
Sau khi tận thế thì mì ăn liền đã biến thành một loại xa xỉ phẩm.
Trần Kim Hạo nuốt nước bọt, cuối cùng hắn cũng đã phát hiện Đường Hi đã chạy qua bên kia.
Hắn sửng sốt một hồi, sau đó lập tức nổi giận, chỉ vào mũi Đường Hi gọi cậu trở về.
Đường Hi chẳng thèm quan tâm, tập trung ăn mì của mình.
Nhưng Y Phong đứng gần hơn lạnh lùng đẩy kính hỏi thay cậu: "Anh tìm đồng đội của tôi làm gì?"
Ở trước mặt người ngoài, cậu ta không hề nhiều lời, là một anh trai lạnh lùng chính hiệu.
Trần Kim Hạo có chút túng, thế nhưng sự ngang ngược phách lối đã ăn sâu vào máu nên hắn cũng không muốn yếu thế, chỉ yên lặng trừng mắt nhìn Đường Hi.
Hy vọng cậu sẽ ngoan ngoãn biết điều mà trở về, thiếu niên xinh đẹp như vậy suýt chút nữa là đã rơi vào tay hắn, cứ khiến cho lòng hắn xao động.
Ngụy Tuân Thành sầm mặt, thân hình cao lớn chặn đi ánh mắt của hắn.
Anh ta là dị năng giả hệ đất, vừa vung tay lên thì một bức tường đất liền xuất hiện.
Gương mặt Trần Kim Hạo trắng bệch, hắn tự biết mình không phải là đối thủ của nhóm người này.
Hắn nhìn Y Phong và Ngụy Tuân Thành một hồi rồi cong đuôi chạy mất.
Đường Hi cảm kích mỉm cười với bọn họ rồi đặt tô mì xuống đi vào lều.
Cái lều này là một cái lều hình vuông, hai người ngủ là vừa đủ, thậm chí không cần chen chúc gì hết.
Đường Hi nghiêm túc ngồi cách Lục Mãng một khoảng xa.
Lục Mãng liếc mắt nhìn cậu: "Một tô mì mà đã mua được cậu."
Đường Hi khó hiểu nhìn hắn, nhưng cậu còn chưa kịp tức giận thì Lục Mãng đã nói tiếp: "Đêm nay ngủ ngoan một chút, đừng chạm vào tôi."
Nếu như hắn bị đánh thức thì nguyên ngày hôm đó tâm trạng của hắn sẽ vô cùng cáu kỉnh.
Đường Hi gật đầu: "Tôi ngủ ngoan mà."
Khi ngủ cậu nằm tư thế nào thì lúc dậy sẽ vẫn là tư thế ấy.
Lục Mãng ừ một tiếng không rõ.
Gác đêm sẽ luân phiên người gác, ca của Lục Mãng là từ bốn giờ đến sáu giờ, vừa đến giờ là hắn đã tự động tỉnh dậy.
Như thường lệ mỗi sáng thức dậy làm nhiệm vụ, mở mắt ra chính là màu vàng của căn lều.
Nhưng điểm khác biệt chính là cảm giác mềm mại ấm áp trong lồng ngực.
Lục Mãng đột ngột mở to mắt nhìn thiếu niên đang nằm trong lòng mình.
Hắn vô cùng ngạc nhiên nhưng sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh lại, cảm giác bực bội trong tưởng tượng cũng không hề xuất hiện.
Lúc ôm thiếu niên vào lòng, thậm chí hắn còn cảm thấy bình yên.
Nhưng gương mặt hắn lại vô cảm, nghĩ nghĩ, hôm qua vừa nói mình ngủ ngoan mà bây giờ lại lăn vào lòng người khác.
Hắn vừa nghĩ vừa hung ác đưa tay ra nặn nặn gương mặt thiếu niên.
Đường Hi rầm rì một tiếng, cuộn người chui vào lồng ngực của hắn.
Lục Mãng nhìn người anh em Tiểu Lục tinh thần hăng hái, vô cùng tự nhiên, hắn thậm chí còn vô thức cọ cọ hai cái trên đùi thiếu niên.
Đã vậy còn yên tâm nghĩ nghĩ, đều là đàn ông cả mà, sáng nào mà chẳng như vậy.
Sáng sớm mà không hưng phấn mới là lạ, hắn chẳng quan tâm Tiểu Lục Mãng nữa.
Hoàng Nguyên Miểu đợi một hồi liền phát hiện lão đại vẫn chưa đến thay ca, cậu ta ngáp một cái đi đến hỏi: "Lão đại ơi, anh dậy chưa?"
Bình thường cậu ta nào dám đánh thức vị lão đại có bệnh cáu kỉnh khi rời giường này, nhưng bây giờ đáng lẽ Lục Mãng đã dậy, cậu ta có hơi lo lắng.
Lục Mãng rón rén buông Đường Hi ra, lại thuần thục dém chăn cho cậu, sau đó vỗ về như dỗ ngủ, mãi đến khi cậu một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu thì hắn mới rời đi.
Bản thân hắn cũng không chú ý đến thói quen bất thường này, chỉ biết sau khi hắn đứng dậy thì luồng cảm giác nóng nảy kia lại đến nữa rồi.
Lục Mãng thuần thục hít sâu, vô cảm đi ra ngoài gác đêm.
...!
"Mọi người có thể đưa chúng tôi đến căn cứ Rạng Đông được không?" Trần Kim Hạo nịnh nọt cười.
Sau một buổi sáng nói chuyện, hắn biết được tuy phương hướng của bọn họ không giống nhau nhưng lại có chung điểm đến.
Bọn Lục Mãng muốn đi đến thành phố H để làm nhiệm vụ trước, sau đó mới trở về căn cứ Rạng Đông.
Nhưng Trần Kim Hạo lại muốn đi thẳng đến căn cứ Rạng Đông, hắn lo lắng nói: "Thành phố H vừa mới có làn sóng tang thi, nghe đâu có một cái căn cứ nhỏ bị tiêu diệt nữa, mọi người muốn đi đến đó làm gì?"
Hoàng Nguyên Miểu không nhịn được nói: "Không phải chúng tôi đã nói là có nhiệm vụ phải làm sao."
Trải qua một phen cãi cọ và bán thảm, người tốt tính như cậu ta rốt cuộc cũng chịu hết nổi.
Vốn dĩ ban đầu Trần Kim Hạo không muốn đi chung với bọn họ, nhưng sáng sớm hôm nay chứng kiến cảnh bọn họ thanh lý đám tang thi, hắn lập tức đổi ý.
Huống hồ Đường Hi không hiểu tại sao lại đi cùng với bọn họ, ý nghĩ trong đầu hắn xoay chuyển như có con sâu đang hút máu.
Bây giờ hắn muốn bám theo bọn họ, để bọn họ đưa hắn đến căn cứ Rạng Đông.
Đường Hi không thèm quan tâm tới đám ồn ào bên kia, tay cậu đang cầm ly sữa bò nóng do Lục Mãng đen mặt đưa tới, chậm rãi uống.
Trần Dao giơ ngón cái với thiếu niên, đây là lần đầu tiên cô thấy lão đại tối xử với một người tốt như vậy.
Tuy rằng gương mặt vẫn rất lạnh nhạt, dáng vẻ thì lại còn có hơi hung dữ.
Nhưng thiếu niên này ngoan thật, đối diện với gương mặt lạnh lùng của lão đại mà vẫn ngọt ngào nói cảm ơn cho được.
Cô dường như còn thấy lão đại nhà mình hơi run lên.
Đường Hi không biết Trần Dao bên cạnh đang xây dựng lại tam quan, cậu ôm ly sữa bò, nghiêng đầu hỏi: "Chị Dao, chúng ta đi làm nhiệm vụ gì vậy?"
Cậu cũng là một thành viên trong đội ngũ, nếu làm nhiệm vụ thì đương nhiên không thể nào thiếu cậu được.
Trần Dao không chút giấu giếm: "Là cái căn cứ nhỏ ở thành phố H, trước khi bị tiêu diệt thì người trong căn cứ chúng ta đã nhận được mật thư nói trong đó có một đối tượng nghiên cứu không bị virus tang thi xâm nhập vào cơ thể, vừa mới gửi đi không bao lâu thì đã bị tiêu diệt.
Nhiệm vụ của chúng ta là đi xác nhận đối tượng nghiên cứu kia là thật hay giả, nếu được thì tốt nhất là mang người về, dù còn sót lại một sợi tóc cũng phải mang về."
Đối tượng nghiên cứu - Đường Hi: Có chuyện gì vậy?
1551 thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn lập tức login:【À há!】
Tác giả có lời muốn nói:
À há!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...