Đường Hi đi ra từ phòng bệnh, không chỉ viền mắt ửng đỏ mà ngay cả môi cũng hồng hồng, vừa nhìn đã biết bị người khác bắt nạt.
Quý Tử Ngang liếc mắt nhìn thoáng qua, trong mắt ẩn ẩn đau như bị kim châm.
Y biết Quý thiên sư đang ngầm cảnh cáo y không được phép mạo phạm đến tiểu thức quỷ của hắn.
Gia đình bệnh nhân rốt cuộc cũng được đi vào, nhìn thấy những học sinh đã tỉnh lại, bọn họ mừng rỡ ôm chặt lấy con mình.
Cũng có phụ huynh vẫn còn giữ được bình tĩnh, không ngừng cảm ơn Quý Phược Thanh và Đường Hi.
"Quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng(1) mà!" Một vị phụ huynh đưa tay lau nước mắt, lấy ra một phong thư đựng tiền dày cộm.
(1)Câu đầy đủ là 'Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng bất chân nhân', nguyên nghĩa là chỉ những người đắc đạo không dùng thân phận chân thật của mình thể hiện ra ở trước mặt người khác.
Lần này coi như đã hoàn toàn lật đổ thế giới quan của bọn họ, vốn dĩ trước đây ấn tượng về đại sư trừ tà của họ chỉ dừng lại ở mức mấy tên đạo sĩ giả danh lừa bịp mà thôi.
Không ngờ đến sau khi hai người họ đi vào một lúc thì con của bọn họ đã tỉnh lại, rõ ràng là mấy thiết bị chữa bệnh hiện đại cũng không tìm được nguyên nhân hôn mê.
Mẹ của Hoàng Tâm Tâm hai mắt rưng rưng ôm lấy con gái, cảm thán nói: "Quả nhiên trên đời này lại có việc mà khoa học không giải thích được."
Cha của Hoàng Tâm Tâm: "Bây giờ nên liên lạc với bác sĩ trước đã, còn phải đặt lịch hẹn với bác sĩ tâm lý nữa!"
Đường Hi kéo tay Quý Phược Thanh muốn chuồn khỏi đám đông hỗn loạn này thì Hoàng Tâm Tâm đột nhiên nói: "Đại sư, mấy chuyện liên quan đến lớp học bỏ hoang hay ma nữ thì đều được lan truyền ở khắp trường tôi, nếu mọi người muốn biết chi tiết thì hãy đi tìm đại một học sinh nào đó hỏi, hay là tìm giáo viên cũng được."
Đường Hi mỉm cười gật đầu với cô, sau đó bị Quý Phược Thanh nhanh chóng kéo đi.
Quý Tử Ngang phải ở lại để giải quyết mấy việc còn lại, Trần Thanh nhân cơ hội chạy đến nịnh nọt.
Hắn cung kính hỏi Quý Phược Thanh: "Quý thiên sư, ngài có cần tôi đưa ngài đến trường học không ạ?"
Đường Hi quay đầu lại nhìn hắn, huyết lệ trong mắt lại không cẩn thận mà chảy xuống.
Trần Thanh như bị dọa sợ, hắn nhanh chóng cách xa họ vài bước, không dám đến gần nữa.
Đây chính là ác quỷ có đạo hạnh mười năm, nếu như hắn lấy cứng đối cứng với ác quỷ này thì sẽ rất nguy hiểm, hắn chỉ mới hai mươi, quãng thời gian tu luyện còn chưa tới mười năm.
Đường Hi lúng túng lau lau huyết lệ, do không tìm được khăn lau, cũng sợ bị người khác phát hiện nên cậu vô thức cọ lên ống tay áo của Quý Phược Thanh.
Dĩ nhiên là cậu không phải cố ý, chỉ là do lúc nãy bị ánh mặt trời chói chang tác động lên mắt.
Nhưng sau khi lau xong cậu lại phát hiện ánh mắt của Trần Thanh càng sợ hãi hơn lúc nãy.
Không nghĩ đến thầy trừ tà này lại có phản ứng lớn đến vậy, chắc cậu ta còn nhát gan hơn cả mình.
Đường Hi tri kỷ cố gắng không biểu lộ suy nghĩ của mình, cũng không nhìn Trần Thanh nữa.
Vốn tưởng rằng ác quỷ dám cả gan làm loạn này sẽ bị Quý thiên sư hất ra, nhưng không ngờ Quý thiên sư lại dịu dàng vươn tay cản dương quang lại cho cậu, ấn quyết làm sạch tay áo của mình, hoàn toàn không quan tâm bản thân đường đường là thiên sư mà lại bị ác quỷ coi thành khăn lau.
Nhìn thấy hết thảy màn này, trong lòng Trần Thanh vô cùng kinh sợ, không ngờ địa vị của ác quỷ này trong lòng Quý thiên sư lại cao như vậy, nào giống đồ chơi mà các trưởng lão đã nói, hắn ngay cả mở miệng cũng không dám, rất sợ kích thích đến ác quỷ kia.
Theo tình hình này thì nếu ác quỷ nọ đột nhiên nổi hứng muốn ăn thịt mình thì chưa hẳn Quý thiên sư sẽ ngăn cản.
Cuối cùng Trần Thanh cũng suy nghĩ thông suốt, không dám tùy tiện kè kè bên người Quý Phược Thanh nữa.
Đường Hi: "Không phải hiệu trưởng ở chung bệnh viện với bọn họ sao, em cũng muốn gặp ông ấy."
Quý Phược Thanh mở cửa xe nhét tiểu thức quỷ vào: "Phó hiệu trưởng nói sáng nay ông ấy đã làm thủ tục xuất viện sớm rồi."
Thật ra hiệu trưởng cũng không có hôn mê, chỉ là do ông ta quá kinh sợ mà thôi, đáng lẽ đã có thể xuất viện từ lâu nhưng mà ông ta tiếc mạng, đợi đến khi ủy thác được mới dám về.
Vừa lúc lệch thời gian với bọn họ.
Đường Hi tiếc nuối: "Vậy bây giờ chúng ta đến trường học trước đi."
Vừa hay đến đó để tìm học sinh hỏi mấy lời đồn đại về việc bạo lực học đường năm đó, sẵn tiện đi hỏi phó hiệu trưởng về tung tích của vị hiệu trưởng kia.
Thời gian để tìm ra nguyên nhân cái chết của Điền Nhu Nhu chỉ có ba ngày, thời gian vô cùng gấp gáp, cậu không thể lơi lỏng được.
Hôm nay là thứ tư, không phải ngày nghỉ của trường, tất cả học sinh bên trong đều mặc đồng phục, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Mỗi học sinh đi vào cổng trường đều dùng ánh mắt tò mò nhìn bọn họ, lén lút hay thẳng thắn đều có cả.
Đường Hi nhìn qua cửa sổ xe, đối mặt với một nam sinh cao to, cậu vô thức nở nụ cười.
Sau đó cậu liền thấy người nam sinh kia không biết vì sao cũng ngượng ngùng cười lại.
Cậu vẫy vẫy tay với người nọ, từ trong xe đưa ra một chai coca ướp lạnh.
Thấy học sinh nọ vui vẻ nhận lấy thì cậu mới bắt đầu hỏi những chuyện xoay quanh lời đồn đại kia.
Nam sinh vui vẻ cảm nhận cái lạnh từ chai coca, không chút do dự nói: "Nghe nói cái lớp học bị bỏ hoang đó mười mấy năm trước có một nữ sinh nhảy lầu tự tử, sau đó thì oan hồn vẫn luôn ở đó không chịu đầu thai.
Sau này tòa nhà chính xây xong thì lập tức bỏ tòa nhà cũ này, mấy giáo viên nói nơi đó đã quá cũ rồi nên sẽ rất nguy hiểm, không cho chúng tôi đi vào."
Mỗi trường học thì làm sao có thể thiếu ba loại chuyện kinh dị này, nam sinh càng nói càng hăng, mở nắp ra uống một ngụm coca, tiếp tục: "Nhưng mà tụi tôi cũng không tin, nhất định là có ma nên mới không cho tụi tôi đi vào, nghe đâu có người nói nửa đêm còn thấy một cô gái như ẩn như hiện đứng sau cửa sổ lớp học."
Đường Hi: "Vậy cậu có biết tại sao nữ sinh đó muốn nhảy lầu tự sát không?"
Nam sinh gật gật đầu: "Nghe nói trong lớp 12-6 có một nữ sinh nhà rất nghèo, cơm cũng không có mà ăn, thỉnh thoảng còn đi lục lọi thùng rác nhặt đồ, vậy nên cô ấy bị bạn bè xung quanh bạo lực học đường.
Bọn họ hay gọi cô ta là đồ rác rưởi, mà do nhà nghèo nên cô ta cũng không có tiền đóng học phí, luôn làm đơn xin gia hạn cho nên nhà trường cũng mắt nhắm mắt mở không quan tâm đến vụ bạo lực này.
Rốt cuộc đến một ngày cô ta không chịu được nữa, ở trước mặt mọi người nhảy từ cửa sổ xuống."
Lớp 12-6, đây là nơi mà bọn họ nhìn thấy Điền Nhu Nhu.
Đường Hi: "Tên của cô gái bị bắt nạt mà cậu nói là Điền Nhu Nhu phải không?"
"Điền Nhu Nhu?" Dường như nam sinh cũng không biết, cậu ta sờ sờ đầu "Tôi cũng không biết nữa, cũng không ai nói cô ta tên gì."
Đường Hi thất vọng gật đầu, nhưng vẫn nở nụ cười với nam sinh trước mặt: "Cảm ơn cậu nha."
"Không...!không cần cám ơn." Người nọ đột nhiên đỏ mặt.
Đường Hi quay đầu lại, nói: "Chúng ta đi hỏi người khác đi."
Cũng không hẳn là vì nhiệm vụ, từ tận đáy lòng cậu cũng muốn làm điều gì đó cho cô gái đáng thương Điền Nhu Nhu này.
Quý Phược Thanh rũ mắt: "Không cần."
"Sao không cần nữa?" Đường Hi mở to mắt.
Quý Phược Thanh: "Em là ác quỷ, không nên tiếp xúc với con người nhiều, không tốt."
Hắn biết mình đang bị dục vọng điều khiển, khi nhìn thấy tiểu thức quỷ mỉm cười với người khác ngoài hắn, trong lòng bỗng dưng điên cuồng kêu gào muốn biến cậu thành hồn phách để không người nào có thể thấy được, chỉ có hắn mới có thể chạm vào, chỉ có hắn mới được nhìn thấy nụ cười của cậu.
Hình như nhân viên dọn phân nói cũng đúng, nếu lỡ như đang cùng con người nói chuyện mà huyết lệ lại chảy xuống thì làm sao bây giờ.
Đường Hi lập tức ngoan ngoãn ấn đóng cửa sổ xe lại, không chút do dự.
1551 đột nhiên mở miệng:【Con mèo ngốc.】
Đường Hi:【Sao tự nhiên lại mắng tôi chứ!】
1551 le lưỡi với Đường Hi rồi nhanh chóng biến mất.
Không thèm quan tâm đến hệ thống nữa, Đường Hi quay sang chọt chọt người đàn ông, ngón tay đang làm loạn nhanh chóng bị nắm lấy.
Quý Phược Thanh vừa xoa nắn ngón tay của thiếu niên vừa liếc mắt nhìn thoáng qua Trần Thanh đang ngồi ở ghế lái.
Tóc gáy Trần Thanh lập tức dựng đứng, hắn không dám giở trò trước mắt Quý thiên sư, vô cùng thức thời nói: "Tôi đi vào trường thu thập thông tin một chút."
Đường Hi chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn vội vàng mở cửa xe chạy xuống.
Cậu giật giật ngón tay muốn rút ra nhưng lại bị Quý Phược Thanh nắm chặt hơn, cậu ngơ ngác nhìn hắn.
"Em cũng muốn đi, yên tâm, em sẽ không nói nói chuyện với con người, cũng không đối mặt với bọn họ nên chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
Quý Phược Thanh chăm chú nhìn cái miệng nhỏ đang lải nhải mấy giây, sau đó hắn đột nhiên cúi xuống dùng miệng mình chặn lại.
Từ sau nụ hôn ở phòng bệnh, hắn như được mở công tắc gì đó mà cực kỳ thích hành động này.
Bây giờ có được cơ hội, hắn nhanh chóng ôm chặt tiểu thức quỷ vào trong lòng mình mà hôn.
Hôn đến khi tiểu thức quỷ rên rỉ khó chịu, hắn mới tách lưỡi ra, nhẹ nhàng hôn phớt lên môi cậu.
Viền mắt Đường Hi ửng hồng, oan ức lên án: "Anh bắt nạt quỷ!"
Tay của Quý Phược Thanh điểm mấy đạo kim quang, tai và đuôi mèo theo sự dẫn dắt của kim quang mà chui ra.
Hắn xoa xoa chóp đuôi, nhẹ nhàng liếm đôi môi của tiểu thức quỷ, hàm hồ nói: "Em là thức quỷ của tôi, tôi thì thuần phục ác quỷ, toàn thân của em từ trên xuống dưới đều là của tôi hết, sao gọi là bắt nạt được."
Hắn hơi tách ra, nhìn thẳng vào đôi mắt mèo của Đường Hi, chậm rãi nói: "Đây là đánh dấu."
Kim quang vừa ấm áp lại dễ chịu, quả thật là vô cùng thoải mái, Đường Hi bị xoa chóp đuôi thì vừa muốn trốn vừa không nỡ chui ra khỏi vòng tay của hắn.
Ác quỷ luôn có cảm giác lạnh lẽo, chỉ có linh khí của nhân viên dọn phân mới có thể xua tan được, tựa như ánh mặt trời rực rỡ xua tan mây mù âm u.
Cậu uốn éo eo muốn chạy trốn mà cái đuôi phản chủ lại quấn chặt lấy người đàn ông.
Quý Phược Thanh còn hung ác hỏi cậu có cảm giác gì.
Đường Hi rên rỉ khó chịu, cả người ửng hồng vì bị hắn xoa chóp đuôi, ngay cả vành tai cũng hồng hồng.
Ngay trước khi tiểu thức quỷ bị mình bắt nạt đến phát khóc, Quý Phược Thanh đã nhanh chóng thu tay lại, ấn một cái quyết thanh tâm cho chính mình, một cái không đủ thì ấn thêm vài cái nữa, cứng rắn đè nén dục vọng xuống.
Sau khi bị bắt nạt một trận, Đường Hi tức giận đưa lưng về phía hắn nhưng cái đuôi nhỏ lại phản chủ mà quấn quýt bên chân người đàn ông, lưu luyến hơi ấm.
Quý Phược Thanh xoa nắn chóp đuôi, vuốt thuận lông cho cậu.
Vuốt lông cũng vô dụng, Đường Hi tức giận rút cái đuôi không biết liêm sỉ lại, tự ôm lấy đuôi mà sinh khí một mình.
Đối mặt với tình huống này, Quý Phược Thanh ra chiêu sát thủ, hắn lấy ra hai cây nhang to từ túi càn khôn của mình ra.
Đường Hi hít hít mũi, cái đuôi nhỏ lập tức bán đứng chủ nhân mà nhẹ nhàng đung đưa.
Cậu vốn rất có khí phách mà nhịn xuống, nhưng ngay giây phút hai cây nhang bắt lửa thì khí phách đó hoàn toàn sụp đổ.
Là hương kem vani và cá sóc sốt chua ngọt.
Quý Phược Thanh chỉ cần dùng hai cây nhang là đã lừa được một con mèo ngốc nghếch ham ăn rồi.
Đường Hi vui vẻ ôm hai cây nhang vào trong lòng, hết ngửi bên này lại hít bên kia.
Gương mặt nhuốm vẻ say mê, người trong nghề thì biết do cậu đang ăn cung phụng, còn người không biết thì lại tưởng rằng cậu đang hít bạc hà mèo.
Thấy mèo nhỏ đã thôi tức giận, Quý Phược Thanh thành công ôm mèo nhỏ vào lòng, thỉnh thoảng hôn nhẹ lên tai cậu.
Khi ăn là lúc cậu tập trung chăm chú nhất, không quan tâm tai mèo của mình đang bị hắn hôn.
Nếu có quan tâm thì cũng chỉ là nhúc nhích lỗ tai nỗ lực xua đuổi người đàn ông.
Quý Phược Thanh chậm rãi hôn từ tai mèo xuống sau gáy trắng nõn của cậu, lưu lại dấu vết chiếm hữu bá đạo của mình.
Lúc Đường Hi đang nằm trong lòng cái lò sưởi hình người híp mắt hưởng thụ thì cửa sổ xe bị nhẹ nhàng gõ một cái..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...