Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Edit: phuong_bchii

_________________

Muốn đồ phế vật trước khi quay cảnh hôn còn phải chạy bộ thả lỏng có ích lợi gì.

Đồ phế vật trước khi quay cảnh hôn còn phải chạy bộ thả lỏng có ích lợi gì.

Phế vật có ích lợi gì.

Tiêu Đình Chi và Tô Mạn giao phong lần thứ n, lần thứ hai lấy Tiêu Đình Chi tuyên bố thất bại hoàn toàn kết thúc.

Tiêu Đình Chi nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được.

"Không phải, ngày đó là bởi vì tôi có phân cảnh cần cởi áo phô bày cơ bắp được không? Không phải vì cảnh hôn nên mới chạy, được chứ?"

Tô Mạn thờ ơ gật đầu: "Ờ, vậy thì anh cũng là đồ phế vật."

Tiêu Đình Chi suy nghĩ một chút mình ở phim trường không chỉ tìm Tô Mạn giảng cho mình một lần, liền hoàn toàn không căng thẳng.

Hu hu, có người mặc kệ làm gì chính là lợi hại!

Rõ ràng là đồng thời nhận được kịch bản, dựa vào cái gì Tô Mạn ngay cả phân cảnh của anh cũng lĩnh ngộ, thời gian mọi người dùng rõ ràng đều giống nhau, khi Tiêu Đình Chi còn chưa nhai nát phân cảnh của mình thì Tô Mạn đã đi theo đạo diễn bắt đầu thử quay một số cảnh đơn của cô trước.

Nói là nâng cao hiệu suất quay phim, kết quả là nâng cao hiệu suất chỉ có mình cô, khiến cho toàn bộ người trong đoàn phim đều bị cô cùng nhau cuốn không được.


Xem ra là rõ ràng Tô Mạn gian lận rồi:)

Tiêu Đình Chi nghĩ đến những chuyện đó, cũng chỉ có thể bi thương che đầu mình nói một tiếng với Tô Mạn.

"Được, tôi là phế vật, ngài lợi hại, được cô Tô chiếu cố, diễn xuất của tiểu đệ coi như là đột nhiên tăng mạnh."

Tô Mạn gật gật đầu: "Biết là tốt, cho nên Đào Đào muốn lĩnh ngộ tinh túy của cảnh hôn cũng không cần phải tìm anh, anh chẳng biết một cái gì, tìm tôi là được, tôi còn là giáo viên dạy lớp diễn xuất của Đào Đào, dù thế nào cũng không tới lượt anh."

Tiêu Đình Chi: Tôi rất ổn, ngài nói cái gì thì chính là cái đó, mệt.jpg.

Nguyễn Đào vẫn nghe Tiêu Đình Chi và Tô Mạn đấu võ mồm, một câu cũng không chen vào.

Có điều nhìn ra được, quan hệ Tô Mạn và Tiêu Đình Chi đúng là rất tốt, rất ít khi thấy Tô Mạn có lúc đối chọi gay gắt với một người như vậy, cũng rất ít khi thấy Tiêu Đình Chi có lúc đối với một người âm dương quái khí như vậy.

Cơm nước xong xuôi tất cả mọi người lựa chọn đi nghỉ trưa trước, vốn chính là chương trình giải trí cuộc sống chậm, cũng không yêu cầu các khách mời tranh giành từng giây không có thời gian làm nhiệm vụ.

Buổi sáng có thể nói người thoải mái nhất chính là Nguyễn Đào, nàng chậm rãi di chuyển chân còn có chút sưng tấy, từng bước lò cò đi phía sau Tô Mạn, chuẩn bị theo cô cùng nhau đi vào phòng.

Trong đầu còn đang suy nghĩ câu nói Tô Mạn mới vừa nói lúc nãy.

"Lượng công việc của em không có biến mất, chỉ là đều chuyển lên trên người tôi."

Có nghĩa là, Tô Man đã giúp nàng làm phần công việc đó.

Nguyễn Đào một mặt thầm cảm thấy may mắn vì không chia công việc của mình cho người khác để người khác gánh vác sai lầm của mình.


Tuy rằng hình như đều chuyển lượng công việc cho Tô Mạn cũng không phải chuyện gì đáng vui vui.

Một mặt, lại nhịn không được bởi vì giọng điệu thờ ơ và thản nhiên của Tô Mạn khi nói chuyện khiến tim đập nhanh.

Hiện tại đối phương không phải mẹ kế của nàng, Nguyễn Đào giống như đang thuyết phục chính mình.

Nàng khập khiễng đi phía sau, Tô Mạn xoay người liền thấy Nguyễn Đào một khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng đi theo phía sau, không biết lại đang suy nghĩ cái gì.

Tô Mạn đối với tính cách động một chút là lạc vào cõi thần tiên của Nguyễn Đào có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng quen rồi.

Cô sải bước tiến lên bế công chúa Nguyễn Đào, Nguyễn Đào còn chưa kịp phản ứng thì dưới chân đã bay lên không, cả người đều rơi vào trong một cái ôm ấm áp.

Giọng Tô Mạn ở trên đầu nàng vang lên: "Ôm chặt tôi, buổi sáng tôi mới hoạt động thể lực, hiện tại không có sức, em đừng lộn xộn."

Nguyễn Đào vừa định nói mình có thể tự đi được, Tô Mạn liền bước nhanh lên bậc thang.

Ồ, phòng của hai người bọn họ ở lầu hai à, khó trách Tô Mạn muốn bế nàng lên.

Nguyễn Đào vì để tiết kiệm chút sức lực cho Tô Mạn, nhanh chóng vươn tay bảo vệ cổ của cô, nàng đã học qua một thời gian, biết dùng tư thế gì có thể làm cho lúc hợp tác ôm lấy mình càng thoải mái.

Trên thực tế nàng cũng không nặng, Tô Mạn ôm lấy nàng cũng không phí sức gì mấy, chỉ là buổi sáng chặt mía cũng đúng là hoạt động thể lực, một đám người buổi trưa lúc ăn cơm đều nhiều ít có chút cánh tay mất sức.

Tô Mạn cẩn thận đặt Nguyễn Đào lên trên giường, lại ngồi xổm xuống nhìn mắt cá chân của nàng một chút, bôi thuốc xong thì đỡ hơn rất nhiều, chỉ là nhìn vẫn có chút sưng đỏ dọa người.


"Em chờ tôi một chút, vừa rồi thầy Khúc nói trong nhà bà cụ hàng xóm có rượu thuốc chuyên mát xa vết thương ngoài, tôi đi xin bà một ít."

"Hả? Không cần, em......"

Nguyễn Đào một câu "Em đã bôi thuốc rồi" còn chưa nói ra khỏi miệng, Tô Mạn liền trực tiếp sải bước đi ra ngoài, một chút từ chối cũng không cho Nguyễn Đào.

Nguyễn Đào vểnh chân nhỏ ngồi ở trên giường, kỳ diệu khó hiểu cảm thấy Tô Mạn thật sự là... có chút bá đạo.

Nhân lúc Tô Mạn còn chưa trở về, nàng nhanh chóng lấy điện thoại di động ra tìm được một vị chiêm tinh sư chuyên nghiệp mà mình kết bạn mấy ngày hôm trước, do dự nửa ngày vẫn gửi câu hỏi đi qua.

"Xin chào, tôi muốn hỏi một câu, tôi và người tôi thích có hy vọng ở bên nhau không?"

Đối phương rất nhanh biểu hiện "Đang gõ", nhưng không đợi Nguyễn Đào nhận được hồi âm, Tô Mạn đã từ dưới lầu đi lên.

Nguyễn Đào vội vàng có tật giật mình cất điện thoại di động, một bộ ngoan ngoãn vô cùng ngồi ở chỗ đó, giống như là trẻ con đi nhà trẻ, ngoan ngoãn kỳ cục.

Tô Mạn trong lòng toát ra một câu lúc đứa trẻ im lặng nhất, nhất định đang tác quái.

Cô không dấu vết thu hồi ánh mắt từ trên người Nguyễn Đào, ngồi xuống sàn, nắm chân Nguyễn Đào bắt đầu mát xa rượu thuốc.

"Chắc không có sai vị trí, tôi thấy em vừa rồi làm tư thế gà trống đứng một chân còn rất nhanh nhẹn, có chút đau, em cố chịu một chút nhé."

"A...... Chị nhẹ tay một chút, hu hu, chị nhẹ tay một chút!"

Nguyễn Đào da mịn thịt mềm, Tô Mạn lại lo lắng mắt cá chân nàng tụ máu, thủ pháp mát xa vẫn đi theo huyệt vị, cũng khó tránh khỏi xuống tay nặng một chút.

Tiếng kêu của Nguyễn Đào không ngừng lại, từng tiếng kêu rên không dứt bên tai, Tiêu Đình Chi ở cửa chuẩn bị đưa chút trái cây đến cho hai người nghe được mặt đỏ tới mang tai kéo Tô Văn chạy đi.


Tiêu Đình Chi vừa đỏ mặt vừa kéo tay Tô Văn, còn thiếu chút nữa tay và chân vừa lăn vừa bò.

Tô Mạn cũng thật là, còn đang quay chương trình, ảnh hưởng cũng quá không tốt!

Tô Mạn vừa nghe Nguyễn Đào kêu rên, vừa nghĩ cùng nàng tìm chủ đề trò chuyện vài câu, cũng có thể nhân tiện dời đi sự chú ý của nàng.

"Sao hôm nay em lại đột nhiên hỏi đến 《 Xuân Sơn Tỉnh 》? Là cảm thấy có hứng thú với phim của tôi, hay là cảm thấy có hứng thú với cảnh hôn?"

Nguyễn Đào đau đến hít vào một hơi khí lạnh, khóe mắt đều là một mảnh đau đớn sinh lý mang đến nước mắt.

Thế nhưng chân của nàng bị Tô Mạn nắm trong tay, lại một chút cũng giãy dụa không ra.

Khóe mắt Nguyễn Đào liếc máy quay ở góc tường, ý bảo mình vẫn cần để ý một chút ảnh hưởng của chương trình đang quay.

Tô Mạn quay đầu nhìn thoáng qua máy quay, giống như là đang mở miệng thương lượng cái gì: "Anh tắt mười phút rồi mở, nghe hiểu thì gật đầu."

Nguyễn Đào liền nhìn góc tường mấy cái máy quay phim đều nhao nhao bắt đầu gật đầu, sau đó thế mà thật liền đen màn hình, xem ra nghe lời Tô Mạn thật sự tắt máy!

Nguyễn Đào nhìn ngây người, thầm nghĩ hiện tại đầu năm nay ngay cả thiết bị khoa học cũng phải khuất phục dưới uy quyền của Tô ảnh hậu sao?

Tô Mạn hài lòng gật đầu, nhìn về phía Nguyễn Đào: "Vậy em có thể nói, em là cảm thấy có hứng thú với cái gì? Cảnh hôn? Hay là Tiêu Đình Chi?"

Sao nàng lại cảm thấy có hứng thú với Tiêu Đình Chi chứ?

Nguyễn Đào bĩu môi, đôi mắt to mờ mịt nhìn Tô Mạn có chút lạnh lùng, mang theo một chút thăm dò.

"Em không có hứng thú với thầy Tiêu, cũng không có hứng thú với cảnh hôn của anh ấy."

"Em cảm thấy có hứng thú với chị, cô Tô."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận