"Buổi sáng mọi người đều cùng các cụ ăn cơm xong rồi phải không? Nhiệm vụ buổi chiều là xem trong nhà các cụ còn thiếu những nhu yếu phẩm gì rồi đi chợ thị trấn bên kia đảo để mua sắm, chúc mọi người may mắn ~ "
Thanh âm của tổ đạo diễn từ trong tai nghe truyền đến, đây vốn là kế hoạch đã được lập ra, mấy đội khách mời cũng không có ý kiến.
Tô Mạn và Nguyễn Đào dặn dò kỹ với bà Điền rồi ra ngoài, đi thẳng đến bên cạnh chiếc thuyền nối liền hai đảo nhỏ, Nguyễn Đào quay đầu lại còn có thể nhìn thấy bà Điền vẫn đứng ở cửa sân nhỏ nhìn mình.
Nguyễn Đào hai mắt đẫm lệ: "Tôi nhớ tới ông bà ngoại tôi, tuy rằng bọn họ rất nghiêm khắc với tôi, khi còn bé luôn bắt tôi đọc sách viết chữ, ông ngoại tôi mỗi ngày đều bắt tôi viết chữ bằng bút lông, viết không xong sẽ bị ông ngoại nói cả buổi chiều, nhưng buổi tối đều có món ăn tôi thích ăn nhất."
Thuyền dùng để đưa đò là thuyền tương đối truyền thống, không giống với du thuyền chạy bằng điện của tổ tiết mục trước đó, đứng ở phía trên không cẩn thận sẽ lắc lư.
Tô Mạn đầu tiên là tự mình đứng vững mới vươn tay về phía Nguyễn Đào: "Nào, cẩn thận một chút."
Nguyễn Đào ngẩng đầu nhìn cô, Tô Mạn đứng ngược sáng, tóc tùy ý xõa tung trên vai, một bàn tay trắng noãn như ngọc đặt ở trước mắt mình, trên bàn tay kia còn có một ít vết chai sạn nho nhỏ.
Nguyễn Đào nắm chặt tay cô, cũng giẫm lên thuyền nhỏ.
Tay nàng vẫn nắm tay Tô Mạn, nhẹ nhàng cọ sát hai cái, có chút không chắc chắn hỏi: "Cô tập thể hình mà ra à?"
Tô Mạn bật cười: "Không phải, lúc quay《 Xuân Sơn Tỉnh 》, có vài cảnh diễn đánh võ."
Lời nói của cô không rõ không ràng, nhưng khu bình luận đã xuất hiện một loạt bình luận rất chuyên nghiệp của Tô Mạn, cũng có không ít fans theo bắt đầu đề cử《 Xuân Sơn Tỉnh 》, rất nhiều người đều nói muốn đi xem vào Giáng Sinh.
Tô Mạn gần như không muốn nhắc tới lúc quay phim đã xảy ra chuyện gì, đối với cô mà nói đàm luận công việc khô khan của mình không có ý nghĩa.
Không bằng tiếp tục nghe bạn nhỏ nói câu chuyện thú vị khi còn bé của nàng.
"Không phải vừa rồi cô nói ông bà ngoại cô sao?"
"Đúng vậy, bà ngoại tôi cũng đối xử với tôi rất tốt, khi còn bé tôi thích một loại hoa cậu tôi trồng, tôi cũng không hiểu chủng loại hoa kia, liền cảm thấy rất đẹp, sau đó len lén cắt cho ông, cậu tôi đuổi theo tôi thật xa nói muốn đánh chết tôi, kết quả bà ngoại tôi nói không phải chỉ là một đóa hoa tàn sao?"
Đây quả thực chính là một đoạn câu chuyện của quỷ nhỏ, Tô Mạn nghe xong cũng nhịn không được lắc đầu cười cười.
"Vậy sau đó thì sao? Cô hái hoa gì của cậu cô?"
Nguyễn Đào có chút ngượng ngùng thè lưỡi: "Mẫu đơn Ngụy Tử."
Lão gia Tô gia cũng trồng hoa, trong nhà cũ Tô gia cũng có không ít hoa cỏ quý hiếm, mỗi năm đều bỏ ra số tiền lớn để chăm sóc.
Mẫu đơn Ngụy Tử, nhưng phàm là người có nghiên cứu về hoa cỏ đều biết là chủng loại quý giá gì.
Tô Mạn đi theo có chút kinh ngạc nói: "Tôi nhớ mẫu đơn Ngụy Tử bồi dưỡng chủng loại hơi tốt một chút một gốc cũng phải mười vạn, cậu của cô liền không có đánh chết cô?"
Nguyễn Đào bây giờ cũng biết hoa trong vườn của cậu mình đắt đến mức nào.
Nhưng khi đó tuổi còn nhỏ, lại là bá vương cưng chiều trong nhà, cậu càng không cho nàng làm gì thì nàng nhất định sẽ làm.
"Cậu tôi đương nhiên muốn đánh chết tôi, nhưng bà ngoại tôi cản lại, bà ngoại tôi còn nói, tôi thích hoa gì về sau bà sẽ tự mình đi hái tới cho tôi, xem cậu tôi còn dám nói tiếng nào hay không, cũng không thể đánh chết bà đúng không?"
Tô Mạn xem như nghe hiểu, đây chính là câu chuyện giữa quỷ nhỏ và bà ngoại.
"Tôi nghe nói ông nội Tô cũng rất thích trồng hoa, khi cô còn bé ông ấy không có ép cô học những thứ thi từ ca phú linh tinh lộn xộn kia sao?"
"Học chứ, nhưng tôi không giống cô, tôi không học thì không có cơm ăn, học không tốt cũng không có cơm ăn, học không bằng chị tôi cũng không có cơm ăn."
Tô Mạn lại nói tiếp chuyện của mình vẻ mặt hờ hững, nhìn biểu tình cũng không có chút nào không cam lòng, giống như tuyệt đối không thèm để ý những chuyện khi còn bé.
Nguyễn Đào lại mở to mắt: "Hả? Sao lại như vậy, trẻ con không phải đều đang tuổi ăn tuổi lớn sao, sao có thể không cho ăn cơm chứ?"
Ngay cả nhìn mẹ kế cũng thuận mắt, hóa ra mẹ kế ưu nhã như vậy cái gì cũng hiểu thế mà lại là không ăn cơm đổi lấy, vậy khi còn bé nàng đúng là ăn quá nhiều rồi.
Chu lão gia tuy rằng quản rất nghiêm khắc, nhưng khoảng cách thế hệ với Nguyễn Đào rất thân, rất nhiều lúc đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Đừng nói chi là không cho Nguyễn Đào ăn cơm, Chu lão gia dù có đói bụng cũng không thể để Nguyễn Đào đói bụng.
Thậm chí có một năm, Nguyễn Đào ở nhà một mình, Chu lão gia tới nhà thăm nàng, phát hiện Nguyễn Đào phát sốt không ai lo, gọi một cú điện thoại mắng Nguyễn Danh Thành xối xả, nhanh chóng từ nước ngoài bay trở về, mãi cho đến cửa phòng bệnh của Nguyễn Đào mới thở một hơi.
Khi đó Nguyễn Đào vốn còn cảm thấy Chu lão gia có chút quá đáng, một mình Nguyễn Danh Thành phải mang theo mình còn phải quản lý công ty cũng rất vất vả.
Kết quả nửa đêm thức dậy liền phát hiện Chu lão gia ngồi ở bên ngoài không ngừng lau nước mắt, bà ngoại Chu ở bên cạnh lặng lẽ khuyên, cũng không có ai dám khóc, lại sợ đánh thức Nguyễn Đào, thanh âm ép tới cúi đầu.
Nghĩ đến chuyện trước kia Nguyễn Đào liền có chút hai mắt đẫm lệ, nhìn Tô Mạn cũng cảm thấy tuổi thơ của Tô Mạn thật sự là không tính là vui vẻ.
Tại thời điểm trẻ nhỏ nên phóng thích thiên tính nhất, Tô Mạn bị Tô lão gia áp chế, phải học một số thứ trúc trắc khó hiểu, những đứa nhỏ khác đều đang chơi đùa, mà Tô Mạn chỉ có thể ở trên cửa sổ trông mong nhìn.
Tô Mạn thản nhiên nói: "Ông nội tôi trước kia là một lão học giả, hơn nữa có chút trọng nam khinh nữ, luôn cảm thấy đáng tiếc vì tôi không phải con trai, có thể là trong lòng có một ngọn lửa, từ nhỏ đã nuôi dưỡng tôi trở thành con trai."
Sau khi nói xong liền thấy Nguyễn Đào nước mắt lưng tròng nhìn mình, giống như tuổi thơ của nàng bi thảm đến cực điểm.
Bản thân Tô Mạn cũng không cảm thấy mình trước kia sống quá vất vả, nhưng đỉnh lấy ánh mắt như vậy, rồi lại cảm thấy vất vả một chút cũng không có gì không tốt.
Ít nhất có thể nhìn thấy tiểu cô nương dùng ánh mắt đau lòng như vậy nhìn chính mình.
Ánh mắt như vậy giống như có thể vượt qua giới hạn thời không, cũng có thể rơi nho nhỏ trên người Tô Mạn, mang đến cho cô một ít ấm áp và vui vẻ đã lâu không thấy.
Thuyền nhỏ cập bờ, Tô Mạn tự mình lên bờ mới kéo Nguyễn Đào lên.
Nguyễn Đào lúc này mới chú ý tới hình như vừa rồi lúc ở trên thuyền nhỏ Tô Mạn vẫn luôn kéo tay mình.
Cảm giác này...... cũng không tệ.
Nguyễn Đào hiện tại đã có thể đúng lý hợp tình nói với chính mình đây đều là tình thương của mẹ! Tô Mạn đối tốt với nàng, đều là xuất phát từ tình thương của mẹ!
Cho dù khóe miệng vẫn chưa hạ xuống, Nguyễn Đào cũng đều giải thích là nàng cảm nhận được tình thương của mẹ đã lâu không gặp, được ấm áp tới rồi.
Ừ, nhất định là như vậy chuẩn không sai.
Chợ thị trấn bên này cũng không lớn, lúc Nguyễn Đào đi ra liền cùng Tô Mạn tỉ mỉ kiểm kê một chút hai ông bà thiếu đồ dùng sinh hoạt gì.
Ngược lại bà Điền còn nhờ họ lấy bưu kiện con trai gửi về ở bưu điện thị trấn.
Trấn nhỏ không lớn, bưu điện ở ngay góc đường, trước cửa đặt một đống lớn bưu kiện.
Nguyễn Đào vừa định ngồi xổm xuống tìm đã bị Tô Mạn kéo trở về.
Nàng có chút nghi hoặc nhìn Tô Mạn: "Sao vậy?"
Tô Mạn kéo nàng qua một bên dưới mái hiên nắng không chiếu tới, lại nói một câu: "Lúc đi ra ngoài không đội mũ, hơn nữa váy của cô cũng không dài, không tiện ngồi xổm xuống."
Lúc nói xong câu đó còn đưa tay cài một đóa hoa sứ bên bờm Nguyễn Đào.
Hoa sứ mềm mại làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu càng đỏ hơn.
Nguyễn Đào bĩu môi, một bên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi đâu có yếu đuối như vậy."
Một bên lại nhịn không được tâm hoa nộ phóng nhìn Tô Mạn đã ngồi xổm xuống tìm bưu kiện.
Tô Mạn làm chuyện gì đều rất nghiêm túc, mỗi một cái bưu kiện đều sẽ cầm lên nhìn một chút về sau lại thả trở về, thậm chí có thả sai vị trí còn có thể giúp người đưa thư đặt tới chính xác vị trí bên trên.
【Không phải, tôi có chút hoảng hốt, xin hỏi đây là cuộc sống sau khi kết hôn sao?】
【Tại sao tôi khó hiểu có một loại cảm giác Tô ảnh hậu đang dắt theo con.】
【Lầu trên không phải bạn ảo giác, tôi ship đến lú rồi, thậm chí xuất hiện ảo giác, luôn cảm thấy Tô Mạn cũng có thể dịu dàng với tôi như vậy ~】
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...