Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Trước kia xe ngựa chậm, cả đời chỉ đủ yêu một người.

Tình yêu qua nửa thế kỷ vẫn thuần túy như vậy, Tô Mạn và Nguyễn Đào ở trong bếp nấu cơm, có thể nhìn thấy bóng lưng hai người già dựa vào nhau nhớ lại quá khứ.

Làm lòng người chua xót, cũng làm cho người ta lộ vẻ xúc động.

Càng làm cho người ta hướng tới.

Tốc độ Tô Mạn nấu cơm không chậm, động tác cũng đâu vào đấy.

Kỳ thật lửa không có gì đẹp, chỉ là thỉnh thoảng thêm mấy thanh củi, để lửa vẫn không tắt là được.

Nguyễn Đào siêu buồn chán nhìn Tô Mạn nấu cơm, có chút tò mò mở miệng: "Tôi có chút tò mò, làm sao cô biết nấu cơm?"

Tô Mạn cười cười.

"Lúc trước đi ra ngoài học không quen ăn cơm ngoài, hơn nữa sau khi tôi ra mắt có một khoảng thời gian rất thảm, rất nghèo, trên người chỉ có ba trăm đồng phải sống một tháng, lúc ấy tôi ở vùng ngoại ô, gọi xe một lần đến đài truyền hình liền sẽ không còn tiền. Chỉ có thể tự mình nấu cơm."

Cô nói nhẹ nhàng bâng quơ, Nguyễn Đào lại không nhịn được có chút kinh ngạc.

Thì ra Tô Mạn còn từng trải qua cuộc sống như vậy sao?!

Vì sao chưa từng nghe cô nói đến, hơn nữa cô không phải là con cháu của Tô gia sao?

"Tô gia...... Ông nội? Mặc kệ cô sao?"

Nguyễn Đào cân nhắc mở miệng, nghĩ quản lý Tô gia vẫn là Tô lão gia, nàng gọi một tiếng ông nội cũng không quá đáng.

Chỉ là tính ra nàng nên gọi là ông cố, chỉ là như thế nào cũng gọi không nên lời.

Đột nhiên liền cảm thấy xưng hô mẹ kế này có chút nóng miệng.

"Quản cũng mặc kệ, bọn họ không ủng hộ tôi vào giới giải trí, cảm thấy đói là được rồi, cảm nhận một chút bị xã hội vùi dập rồi trở về kế thừa gia nghiệp."


Cho nên bọn họ chẳng những không có cho cô tài nguyên, ngược lại còn bóp không ít tài nguyên của cô.

Tô Mạn nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Nguyễn Đào nghe cũng khó chịu.

Ngược lại Tô Mạn nhìn vẻ mặt Nguyễn Đào như cha mẹ chết liền cảm thấy buồn cười, cô nhướng mày nói: "Cô buồn cái gì? Nếu tôi không ra mắt sẽ về nhà kế thừa gia nghiệp bạc tỉ, thật là vất vả quá đi."

Bão bình luận đều đi theo cùng nhau ăn chanh.

【Vãi thật, đột nhiên nhớ tới Tô ảnh hậu nói cô ấy không vào hào môn, hóa ra bản thân Tô ảnh hậu chính là hào môn à!】

【Thần tượng của tôi không nỗ lực thì phải về nhà kế thừa gia sản bạc tỉ, tôi không nỗ lực thì phải kế thừa Con Kiến Hoa Bái (1).】

Nguyễn Đào cẩn thận nhìn thoáng qua Tô Mạn, thấy cô quả thật không có gì khác thường, mới chậm rãi mở miệng: "Tôi buồn cái gì đâu...... Nói giống như không ai có gia nghiệp có thể kế thừa vậy."

Tô gia có ba cô con gái, tính ra Nguyễn Danh Thành chỉ có một cô con gái là nàng, so gia nghiệp cũng là nàng kiếm lời được không?!

Nào ngờ sóng mắt Tô Mạn lưu chuyển, nhướng mày cười: "Gia nghiệp của cô, có một nửa của tôi."

Nguyễn Đào: "WTF?!"

Sao nàng lại quên hiện tại về mặt pháp lý, gia nghiệp của Nguyễn DanhThành quả thực không phải toàn bộ của nàng, còn có Tô Mạn!

Lời này ở trong miệng các nàng là một mùi vị, trên bình luận lại là một mùi vị khác.

【Đậu má, những lời này là có ý gì?】

【Nguyễn Đào vàTô Mạn đã đăng ký kết hôn sao? Nếu không bác bỏ tin đồn tôi muốn bắt đầu bịa đặt!】

【Lầu trên tôi cảm thấy dựa theo phản ứng này của bọn họ, tin đồn này là bác bỏ không được rồi.】

Hướng đi của bình luận này khiến đạo diễn Ninh không nhịn được toát mồ hôi, vội vàng điên cuồng cue Tô Mạn trong tai nghe, nhưng tín hiệu trên hải đảo có tốt hơn nữa cũng chỉ có vậy, âm thanh trong tai nghe bị đứt quãng.


Tô Mạn không nghe rõ, chỉ có thể lặp lại mấy chữ: "Đăng ký kết hôn? À, là đăng ký kết hôn."

Đạo diễn Ninh: "!!!"

Cô không nghe rõ, hơn nữa thật ra Tô Mạn cũng không kiêng dè tình trạng hôn nhân của mình, chỉ là cũng không có ai hỏi cô.

Hiện tại đạo diễn Ninh hỏi tới, Tô Mạn cũng liền dứt khoát thừa nhận, dù sao cô đã ở tuổi này, nói mình kết hôn cũng không có ảnh hưởng gì.

Nhưng mà khu bình luận phát điên rồi.

【Trời đất ơi, đây là cái gì!!!】

【Truyền xuống đi, Tô Mạn chính miệng thừa nhận chính mình đăng ký kết hôn với Nguyễn Đào!】

【Chính chủ đóng dấu?! Đạo diễn chị hỏi Tô Mạn thử xem cô ấy thấy tên CP như thế nào?!】

Đạo diễn Ninh đã mệt mỏi, nhưng trên bình luận đều spam cái này, đạo diễn Ninh cũng chỉ có thể hỏi hai câu.

Lúc này Tô Mạn và Nguyễn Đào đều nghe được.

Tô Mạn một bên xào rau một bên cười nói: "Khá hay, tên rất đáng yêu, các bạn rất biết đặt."

Cái đuôi fans CP trên khu bình luận đều muốn vểnh lên.

Nguyễn Đào nhíu mày, theo một câu: "Vì sao không phải là Đào Trấp Mạn Đà La?"

Tô Mạn ung dung: "Cô cho rằng cô còn có thể tạo phản?"

Những lời này vừa nói ra, Nguyễn Đào mới phản ứng lại ý nghĩa trước sau của tên CP, trong nháy mắt mặt liền đỏ như gấc, rụt người lại nhìn bếp lửa trước mặt mình.


Nguyễn Đào nhìn lò lửa trước mặt mình, trong đầu gần như là thiên nhân giao chiến, giống như có một Nguyễn Đào thiên thần và một Nguyễn Đào ác ma đánh nhau trong đầu.

Nguyễn Đào thiên thần: Tô Mạn thật sự rất tốt, đối xử với ta thật sự rất tốt. Trước kia ta còn nói cô ấy không tốt hu hu hu!

Nguyễn Đào ác ma: Ngươi bị cô ta che mờ con mắt rồi! Mẹ kế ác độc còn muốn chia gia sản của ngươi kìa!

Nguyễn Đào thiên thần: Nhưng bản thân Tô gia cũng không thiếu số tiền đó? Hơn nữa Tô Mạn thật sự rất dịu dàng với ta!

Nguyễn Đào ác ma: Nhất định đều là âm mưu! Ngươi lau sáng hai mắt nhìn cho kỹ, nếu là Tô Mạn người tốt sẽ có người nửa đêm đến gõ cửa phòng cô ta sao?!

Nguyễn Đào cũng cảm thấy có lý, nhưng sau một lúc lâu lại cảm thấy không đúng.

Không phải nàng cũng đi gõ cửa phòng Tô Mạn sao?!

Tô Mạn kêu Nguyễn Đào một tiếng, hai người cùng nhau bưng đồ ăn Tô Mạn nấu xong bưng ra ngoài, cuối cùng lúc còn dư lại mấy chén cơm Nguyễn Đào vốn muốn một lần bốn chén, đang tìm kiếm một cái thủ thế.

Thậm chí muốn đội một chén cơm lên đầu, như vậy thoáng cái có thể bưng bốn chén cơm ra ngoài một lúc.

Liền thấy vẻ mặt Tô Mạn vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều nhìn mình, cô đi tới bưng đi hai chén cơm.

Than nhẹ một tiếng: "Tôi biết vì sao ba cô nói cô có thể diễn xiếc, không ngờ lại lười đến mức như vậy."

【Đẩy thuyền mấy chữ này, thần thiếp đã nói mệt mỏi, xin hỏi mừng tiền cưới chỗ nào?】

【Hai chị đứng yên chờ em, em đi rinh Cục Dân Chính tới.】

【Lầu trên, người ta đều đã đăng ký kết hôn rồi, cần Cục Dân Chính làm cái gì, tang thương jpg.】

【Lời này của Tô Mạn là có ý gì, giống như bộ đáng cũng rất quen thuộc với ba Nguyễn Đào?!】

【Cho nên CP của tôi đã gặp phụ huynh rồi phải không?!】

Nguyễn Đào và Tô Mạn không nhìn thấy bình luận, đạo diễn Ninh cũng một bộ dáng "Tôi mệt mỏi", cũng dứt khoát mặc kệ, nội dung phòng phát sóng trực tiếp hôm nay đã không phải là thứ cô ấy có thể khống chế được.

Ông Điền và bà Điền đã hòa hảo, hai ông bà thân mật dựa sát vào nhau, lúc ăn cơm cũng dựa vào nhau.


"Tay nghề của cô bé lớn cũng thật không tồi, người trẻ tuổi bây giờ rất ít khi tự mình nguyện ý nấu cơm."

Bà Điền một bên múc canh cho ông Điền một bên khích lệ đồ ăn của Tô Mạn, Tô Mạn nấu cơm xác thật rất không tồi, bốn món ăn một món canh cũng đều là màu sắc hương vị đầy đủ, hơn nữa đều để ý đến khẩu vị của người già, làm đều là đồ ăn vừa có dinh dưỡng vừa thanh đạm.

Nếu là ở trên hải đảo, cá thì ắt không thể thiếu, ánh mắt Nguyễn Đào nhìn một đĩa tôm lớn khác, tôm ở đây mỗi một con đều lớn bằng bàn tay, nhìn khiến cho người ta thèm nhỏ dãi ba thước.

Nhưng tật xấu lớn nhất của Nguyễn Đào, chính là lười.

Vừa muốn ăn tôm cũng sẽ bởi vì lười lột vỏ mà lựa chọn ăn cá, thịt cá cũng rất ngon, sau khi hấp ăn cũng có một phong vị khác.

Nguyễn Đào một bên cắn thịt cá, một bên tưởng tượng trong miệng chính mình chính là một đĩa tôm lớn trước mắt kia.

Đôi đũa của Tô Mạn vươn về phía đĩa tôm lớn kia, vừa cười nói chuyện với bà Điền.

"Cháu cũng chỉ biết một chút chuyện thường ngày, trước kia lúc ở nhà ông nội cháu thích ăn như vậy, vẫn là dì giúp việc dạy cháu."

"Ồ, ông nội cháu bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?"

"83 rồi ạ, năm ngoái còn vì một số bệnh thường gặp của người già mà phải nhập viện, hai năm nay sức khỏe không tốt lắm."

Bà Điền cũng có chút thổn thức: "À, lớn tuổi rồi, sinh bệnh cũng là chuyện khó tránh khỏi, trên đảo của chúng ta a những lão gia hỏa này cũng là đi, ai nha hôm nay gặp mặt một lần cũng không biết lần sau gặp mặt là khi nào."

Nguyễn Đào nghe Tô Mạn và bà Điền nói chuyện, đột nhiên liền phát hiện trong chén của mình có thêm mấy con tôm đã bóc vỏ, tôm bóc vỏ màu đỏ tản ra một mùi thơm ngọt thanh, nhìn khiến người ta muốn cắn một miếng.

Nàng lặng lẽ nhìn Tô Mạn và phát hiện ra rằng Tô Mạn vừa nói chuyện với bà Điền vừa bóc vỏ tôm, như thể đặt tất cả tôm vào bát của nàng là điều rất bình thường và không đáng chú ý.

Bộ dáng không chút để ý như vậy, khiến tim Nguyễn Đào không có tiền đồ cũng nhảy dựng theo.

Nàng vội vàng vùi đầu vào trong chén, che giấu khóe miệng không ngừng nhếch lên của mình.

Hì hì, nhưng căn bản không giấu được mà.

- -----------------------------------

Chú thích

(1) Con Kiến Hoa Bái (Ant Credit Pay): một loại sản phẩm thẻ tín dụng ảo tạo điều kiện thanh toán tín dụng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui