Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Bố mẹ lớn tuổi rồi?

Lời này nàng cũng thật dám nói ra miệng.

Tô Mạn nghe xong liền biết Nguyễn Đào là có ý gì, không phải là quanh co lòng vòng nói cô lớn tuổi sao?

Cô nhướng mày, là hàng lông mày rất đẹp không cần chỉnh sửa cũng rất xinh đẹp, động tác như vậy làm cho cô nhìn giống như là đang dùng mặt mày khiêu vũ.

Cho dù là mặt mày đưa tình cũng không quá.

Nguyễn Đào vốn là muốn thấy dáng vẻ Tô Mạn cực kỳ sợ hãi, lại không nghĩ tới không thấy được Tô Mạn mất hứng, ngược lại nàng thấy được sóng mắt lưu chuyển như vậy.

Nguyễn Đào cẩn thận nuốt nước miếng, để cho mình dời ánh mắt khỏi mặt Tô Mạn.

Tô Mạn có chút buồn cười, lại có chút dở khóc dở cười, vốn là nàng đến coi thường trêu chọc chính mình, nhưng cô cười nhíu mày với nàng, nàng làm sao chịu được nổi một bộ dạng như vậy? "Cái kia, nếu cô không có việc gì, thì tôi ra phía trước chơi với ông bà."

Tim Nguyễn Đào đập không ngừng, đến nhìn Tô Mạn thêm một cái cũng hồi tưởng lại ác niệm vừa rồi khi nàng đứng sau lưng Tô Mạn muốn sờ eo nhỏ của đối phương.

"Đợi chút, buộc cho tôi cái tạp dề."

Giọng Tô Mạn nhàn nhạt, chỉ là từ biểu tình xem ra liền không khó nhìn ra hiện tại cô đang sung sướng.

Giờ phút này có một bình luận cũng lướt qua.


【Tôi học tâm lý học, lấy hiểu biết của tôi về vi biểu tình, Tô ảnh hậu hiện tại tâm trạng rất tốt nha ~】

【Đậu má lầu trên tôi cũng cảm thấy như vậy, tôi luôn cảm thấy không khí của hai người này là lạ!】

【Ái muội quái lạ....】

Nguyễn Đào và Tô Mạn không nhìn thấy bình luận trên màn hình, cho dù nhìn thấy cũng không nói được gì.

Nguyễn Đào nghe Tô Mạn nói, bĩu môi "Ồ" một tiếng, liền cầm tạp dề của bà Điền đặt ở một bên buộc lại cho Tô Mạn.

Tạp dề của bà Điền giặt rất sạch sẽ, người già tiết kiệm, tạp dề đã giặt đến trắng bệch có chút sờn, có thể ngửi được một mùi hương bồ kết nhàn nhạt, trộn lẫn một ít hơi thở của gió biển.

Tô Mạn trông rất cao, hôm nay vì để tiện đi bộ, cô đã đi giày thể thao có đệm khí, cả người cộng thêm giày cũng gần 1m77, Nguyễn Đào cố tình còn đi một đôi giày sandal đế bằng, cũng chỉ khoảng 1 cm.

Nguyễn Đào ở phía sau Tô Mạn thử nhảy vài lần, đưa tay khoa tay múa chân một chút cái đầu của nàng, có chút bất mãn.

"Cô khom lưng đi, không có việc gì cao như thế làm gì chứ. Cũng không biết ăn cái gì mà lớn."

Lời này mang theo một ít hờn dỗi cùng ý tứ làm nũng, giọng nói kiều kiều mềm mại, giống như bánh xốp thơm ngọt gì đó, nàng vừa rồi lại uống nước dừa, cả người đều tản ra một vị thanh ngọt của dừa.

Khóe miệng Tô Mạn cũng nhịn không được nhếch lên, ở trước mặt nàng nhẹ nhàng khom lưng, tùy nàng buộc tạp dề cho mình.

Chỉ là tư thế như vậy thật sự là quá gần, gần đến mặt hai người gần như là dựa vào nhau, Nguyễn Đào dễ như trở bàn tay liền có thể ngửi đến mùi nước hoa trên người Tô Mạn.

Vẫn là loại nước hoa quen thuộc kia, Nguyễn Đào đi xuống cố ý lướt qua nhóm fans của Tô Mạn, fans của cô đều nói loại nước hoa Tô Mạn thích nhất vẫn luôn là loại đó, hương cà độc dược.

Ở trong lòng Nguyễn Đào, cà độc dược kỳ thật càng như là hoa anh túc, xinh đẹp, hương thơm, lại có thể làm tê liệt thần kinh và linh hồn người, có độc chí mạng.

Tay Tô Mạn nhẹ nhàng cầm microphone, ngăn cản âm thanh cô nói chuyện, khán giả chỉ có thể nhìn thấy miệng cô nhẹ nhàng mở ra, lại không nghe thấy cô đang nói cái gì.

【Vãi, Tô ảnh hậu là đang nói chuyện sao? Đến phiên dịch khẩu hình miệng một chút đi!】

【Tô Ảnh Hậu tại sao phải chặn microphone?】

【Chẳng lẽ là đang uy hiếp Nguyễn Đào...?】

【Lầu trên tôi khuyên bạn không có việc gì đừng xem cái bao dưa tẩy não gì đó của giới giải trí. Đồ chơi kia giảm trí tuệ.】

Khán giả không nghe thấy Tô Mạn đang nói cái gì, Nguyễn Đào lại có thể nghe được rõ mồn một, gần như là Tô Mạn vừa dứt lời, tay của nàng liền trực tiếp run cầm cập, dây tạp dề cũng chưa kịp buộc xong đã chạy trối chết.


Tô Mạn nhìn bóng lưng Nguyễn Đào ôm mặt chạy đi, tổ đạo diễn tùy ý vò đầu bứt tai ở trong tai nghe muốn biết rốt cuộc cô đã nói gì với Nguyễn Đào cũng lù lù bất động, tự mình đưa tay buộc tạp dề rồi bắt đầu thái rau.

Nguyễn Đào một đường ôm khuôn mặt nóng bỏng đến bên cạnh giếng trong sân mới dừng lại, nước giếng cũng là nước biển, nhưng đã lắp đặt xong dụng cụ lọc, một bên đặt nước bà Điền xách lên, mát mát lạnh lạnh.

Nguyễn Đào dùng gáo múc ra một chậu nước, rửa mặt cho chính mình, nước lạnh dán lên mặt ngược lại càng có thể cảm nhận được mặt mình nóng bao nhiêu.

Vừa rồi lời Tô Mạn nói còn mang theo dư vị nhè nhẹ vòng quanh rơi vào bên tai của nàng, giống như mặc kệ nàng chạy ra ngoài bao xa đều có thể nghe được câu nói kia.

Nàng oán giận Tô Mạn lớn lên cao, Tô Mạn liền nói bên tai nàng: "Chiều cao của tôi do cô quyết định, nếu cô muốn, có thể nhìn xuống tôi tùy thích."

Nếu cô muốn, có thể nhìn xuống tôi tùy thích.

Lời như vậy ở trong miệng đại ảnh hậu Tô Mạn cao cao tại thượng như vậy có vẻ càng mê người, thượng vị giả mang theo một cỗ khí tràng uy nghiêm, Tô Mạn lại là phong cách của đại ngự tỷ, lại có thể khom lưng ở trước mặt nàng nói lời như vậy.

Nguyễn Đào đỏ mặt thành một mảnh, lòng cũng không khống chế được mà bồn chồn.

Tổ đạo diễn không hỏi được gì ở chỗ Tô Mạn, lại nhanh chóng chuyển hướng sang Nguyễn Đào.

Nguyễn Đào nghe đạo diễn Ninh nói xong, bình tĩnh đứng lên: "Không có gì, cô ấy nói tôi lớn lên xinh đẹp."

【Tôi cá năm bịch que cay Mạn Mạn khẳng định không phải nói cái này!】

【Tư thế như vậy nói Nguyễn Đào lớn lên xinh đẹp cũng rất mê người =W=】

【Lầu trên, tư thế như vậy Tô Mạn nói cái gì cũng mê người nhỉ?】

【Nói quần của bạn không có kéo khóa thì sao?】


【...】

Tổ đạo diễn bất chấp hỏi hai người này thế nào đều không mở miệng, đạo diễn Ninh còn thiếu chút sốt ruột phát hỏa ở trước ống kính.

Sau khi Nguyễn Đào khôi phục tâm tình của mình cũng không đi trêu chọc Tô Mạn, tự mình trở về bên cạnh bà Điền nói chuyện với bà, bà cụ một bên đóng đế giày một bên nói chuyện câu được câu không với Nguyễn Đào.

Ngược lại ông Điền đi tới, đẩy đẩy mắt kính hỏi: "Đây là ai vậy bà nó?"

Nguyễn Đào nhìn vẻ mặt của ông Điền liền có chút suy đoán, quả nhiên vẻ mặt của bà Điền như thường nói: "Là cô bé nhỏ tới nhà chúng ta làm khách, còn có một cô bé lớn đang nấu cơm."

Ông Điền cười híp mắt lấy từ trong túi ra hai viên kẹo đưa cho Nguyễn Đào: "Này, đứa trẻ ngoan, cầm lấy ăn đi, hai đứa mỗi người một viên."

Hai viên kẹo trái cây đều là thương hiệu Nguyễn Đào chưa từng thấy qua, nghĩ đến người già cũng sẽ không nỡ mua kẹo đắt tiền.

Nguyễn Đào đưa tay nhận lấy, cười ngọt ngào: "Cảm ơn ông ạ."

Ông Điền thấy nàng không chê kẹo mình cho, cũng nở nụ cười theo: "Thôi, không cần cảm ơn. Ông rụng răng rồi, không thể ăn kẹo. Bếp nhà chúng ta là đốt củi, cô bé lớn biết dùng không? Cháu mau đi xem thử đi."

Nguyễn Đào không nghĩ tới nhanh như vậy liền phải bị chạy về phòng bếp, nhưng mà vừa rồi quả thật thấy được nhà ông Điền dùng chính là bếp củi, cũng chỉ có thể gật gật đầu, lề mề đi đến phòng bếp.

Nàng mới vừa đi được vài bước, lại nghe thấy ông Điền chỉ vào bóng lưng của nàng hỏi bà Điền: "Bà nó, đó là ai vậy?"

Giọng bà Điền không có nửa điểm mất kiên nhẫn, ngược lại giống như dỗ trẻ con trả lời: "Là cô bé nhỏ đến nhà chúng ta làm khách, còn có cô bé lớn đang nấu cơm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui