Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Edit: phuong_bchii

________________

Dưới ánh cực quang vô tận, sự lãng mạn lúc này đã trở thành một tính từ yếu ớt, nhiều ngôn ngữ hơn nữa ở dưới cảnh sắc rung động lúc này đều là mờ nhạt.

Triển Duyệt bị bỏ lại rồi.

Cô ấy đến Iceland để dự đám cưới của Nguyễn Đào và Tô Mạn.

Nhưng không ngờ dưới ánh cực quang rực rỡ lại rung động, cô ấy vẫn không nhịn được đi vài bước về phương bắc, cuối cùng bị tách ra khỏi nhóm.

Tô Mạn và Nguyễn Đào chỉ mời một số bạn bè thân thiết trong phạm vi nhỏ đến Iceland, cùng chứng kiến hôn lễ ở nơi tận cùng thế giới này, nên là thần thánh với thiêng liêng, nên nhận được chứng kiến và chúc phúc rộng lớn nhất trong trời đất này.

Nếu như trên thế giới thật sự có Thượng Đế, chắc chắn cũng khen ngợi hôn lễ trang trọng này.

Cũng sẽ bị tình yêu nồng nhiệt của đôi tân nhân này lay động.

Triển Duyệt móc điện thoại di động ra xem, chỗ này không có tín hiệu gần như là đương nhiên.

Cô ấy dứt khoát đứng yên tại chỗ, không có ý đi về phía sau nữa, dù sao chờ mọi người phát hiện không thấy cô ấy đâu, cũng sẽ mò theo dấu chân cô ấy ở trong tuyết mà tìm tới.

Hai tay cô ấy đút vào trong túi, nhìn cực quang trước mắt.

Đều nói hiệu ứng cực quang sẽ bởi vì từ trường làm cho ánh sáng đều hội tụ lại một chỗ, con người đều sẽ gặp phải một ánh cực quang thuộc về mình.

Trước kia cô ấy luôn nói đùa bảo Nguyễn Đào theo đuổi Tô Mạn, khi đó đơn thuần chỉ ba hoa thôi, cũng xuất phát từ sự tùy tiện của cô ấy đối với tình cảm, cũng muốn nhân sinh đắc ý phải tận hoan, cho nên mới cổ vũ Nguyễn Đào dũng cảm tiến tới.

Nhưng cô ấy thật sự không ngờ, bản thân thật sự có một ngày mừng tiền cưới cho Nguyễn Đào và Tô Mạn. ngôn tình ngược

Khóe miệng cô ấy hơi cong lên, giống như sau khi tham gia xong hôn lễ, cũng khó tránh khỏi bị không khí trong hôn lễ lay động.

"Cậu vẫn luôn đứng đây suốt sao?"


Có tiếng ai đó vang lên bên cạnh Triển Duyệt, cô ấy theo bản năng xoay người lại, mới phát hiện bởi vì mình đứng quá lâu nên cổ đã có chút đông cứng.

"Xin lỗi."

Triển Duyệt vừa xin lỗi vừa xoay cơ thể có chút cứng đờ của mình lại, liền nhìn thấy Bạch Giản mặc áo lông màu trắng đứng ở nơi giao nhau của núi non và cánh đồng tuyết.

Cô nàng đội mũ, nửa khuôn mặt phía dưới cũng bị khăn quàng cổ che kín, trông có vẻ rất ấm áp.

Phía sau cô nàng là sông băng, còn có cực quang lộng lẫy đến có chút chói mắt.

Triển Duyệt nhìn cô nàng nhiều hơn, có chút nghi hoặc nói: "Cậu đi theo mình?"

"Đừng hiểu lầm, Đào Đào thấy cậu đi xa, bảo tôi theo sau xem thử, tránh cho cậu lạc đường."

"À. Cảm ơn, chúng ta trở về thôi, tránh để Đào Đào lo lắng. Ngày tốt mà mình còn khiến cậu ấy nhọc lòng, thật đúng là người bạn không đủ tiêu chuẩn."

Vẻ mặt Bạch Giản cổ quái nhìn cô ấy: "Cậu cũng biết bản thân sẽ khiến người ta nhọc lòng?"

Triển Duyệt cảm thấy mình giống như không nghe rõ Bạch Giản đang nói cái gì, hỏi một tiếng: "Cái gì? Ngại quá, gần đây thính lực của mình không tốt lắm."

Bạch Giản vừa dẫn cô ấy trở về, vừa có chút thờ ơ hỏi: "Tai cậu bị làm sao?"

"Không thế nào cả, khoảng thời gian trước khi tốt nghiệp không cẩn thận xảy ra tai nạn xe, ảnh hưởng đến tai."

Bạch Giản lại nhìn cô ấy, mới phát hiện trên tai cô ấy quả thật đeo thứ gì đó giống như máy trợ thính.

"Máy trợ thính?"

"Công cụ hỗ trợ. Nhưng thời tiết quá lạnh, hiệu quả không tốt lắm, lúc cậu nói có thể lớn tiếng một chút không, mình không nghe thấy."

Bạch Giản không nói gì nữa, hai người lại đi song song nhau, đi về phía nhóm ở xa xa.

Triển Duyệt không thể hiểu được cảm thấy có lẽ cực quang quả thật có thể đem đến một vài thứ chỉ thuộc về mình.


Lúc cô ấy muốn trở lại khách sạn, hơi nghiêng người nhìn cực quang xa xa, khóe miệng nở một nụ cười như có như không.

Lúc quay đầu mới phát hiện Bạch Giản còn chưa đi, hình như là đứng yên tại chỗ chờ cô ấy.

"Xin lỗi, để cậu đợi lâu, nhưng không cần phải chờ mình đâu, đã ở trước cửa khách sạn rồi."

Triển Duyệt của bây giờ so với Triển Duyệt mấy năm trước mà nói, thật sự là quá lễ phép, cũng quá xa cách, Bạch Giản theo bản năng cong khóe môi.

"Tôi không đợi cậu, tôi sợ cậu lại chạy lung tung, tôi còn phải đi tìm cậu, rất phiền phức."

"Xin lỗi, mình sẽ không gây thêm phiền toái cho các cậu nữa."

Ánh mắt Bạch Giản có chút phức tạp đánh giá Triển Duyệt.

Cô ấy mặc áo khoác gió đen, mũ cũng màu đen.

Hoàn toàn không phù hợp với những bộ quần áo phô trương mà cô ấy thích trước kia, tóc xoăn màu nâu nhạt, trước kia cô ấy luôn thích một số kiểu tóc màu sắc rực rỡ chẳng giống ai.

Cô ấy đã thay đổi rất nhiều, trước kia trên mặt luôn bất cần đời hiện tại đều là vẻ mặt lễ phép lại xa cách, Bạch Giản cảm thấy có lẽ chính mình cũng đã thay đổi rất nhiều.

Cô nàng nhìn thoáng qua Triển Duyệt, giọng nói không có bất kỳ độ ấm nào: "Cậu tốt nhất là vậy."

Sau khi nói xong cô nàng xoay người rời đi, Triển Duyệt nhìn bóng lưng của cô nàng một hồi, cho dù mặc áo lông dày nặng, Bạch Giản vẫn là Bạch Giản, yểu điệu lại thướt tha.

Có người da trắng đến gần bắt chuyện với Triển Duyệt, lại huýt sáo về phía bóng lưng Bạch Giản đã đi xa, trên mặt Triển Duyệt có chút không vui, cảnh cáo đối phương.

Người nọ ngượng ngùng rời đi, Triển Duyệt vừa định trở về phòng của mình, thì thấy Nguyễn Đào ngồi ở bên cạnh quầy bar vẫy tay với cô ấy.

Dường như nàng đang gọi cô ấy, nhưng cô ấy không nghe thấy.

Triển Duyệt có chút cười khổ đi lên phía trước, lấy máy trợ thính đã không còn tác dụng nhét vào trong túi.


"Tai cậu có thể hồi phục chứ?"

"Đương nhiên, cho dù không thể thì cũng thôi vậy, mình cũng không trông cậy vào nghe âm thanh để kiếm tiền."

Nguyễn Đào có chút không đồng ý nhìn cô ấy, tức giận nói: "Thôi gì mà thôi, công việc của cậu nếu không nghe thấy âm thanh, vậy thì tương đương với làm không công rồi, nào có bác sĩ tâm lý nào không nghe được bệnh nhân nói chuyện?"

"Không sao mà, có thể khỏi. Bây giờ cậu lải nhải nhiều thật đấy, vợ cậu mặc kệ cậu rồi hả, đêm tân hôn đang yên đang lành, cậu ở đây cùng mình uống rượu, thích hợp sao?"

Nguyễn Đào nhún vai: "Chuyện không thích hợp cũng đã làm rồi, có cái gì? Huống hồ sau khi về nước, mình còn muốn kéo dài kỳ nghỉ cho mình nữa."

Triển Duyệt gọi bartender cho một ly rượu: "Cũng đúng, bây giờ cậu là ảnh hậu rồi, hai vợ chồng cậu trên cơ bản đã ôm trọn phần lớn giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong hai năm qua, cúp tới tới lui lui chưa từng đi ra khỏi cửa nhà hai người."

"Vừa rồi cậu và Giản Giản cùng nhau trở về phải không? Thế nào, có phải cậu ấy vẫn xinh đẹp kinh người hay không?"

Triển Duyệt có chút cảnh giác nhìn Nguyễn Đào: "Có ý gì? Cậu vừa kết hôn đã cảm thấy hứng thú với người phụ nữ khác?"

"Cậu không đồng ý?"

Triển Duyệt sửng sốt một chút, sau đó một hơi uống cạn ly cocktail nồng độ cao trước mặt mình, rượu được điều chế thành màu cực quang, trông giống như cực quang bên ngoài bị cô ấy nuốt vào miệng.

Trong giọng nói của cô ấy còn có chút chua xót.

"Liên quan gì đến mình? Mình không có lập trường không đồng ý, chỉ là xuất phát từ đạo đức mà nói, khuyên cậu không nên làm như vậy."

Nguyễn Đào lớn tiếng "ồ" một tiếng.

"Cậu thế mà lại có đạo đức, thật thần kỳ."

"Mình cực kỳ có, lúc còn đi học bởi vì mình đã đọc cho gia sư của mình một đoạn 《Kinh Đạo Đức》 còn được cô ấy gọi là thiên tài."

Nguyễn Đào cũng uống một ly rượu, nàng nhẹ nhàng liếc nhìn Triển Duyệt, cười nói: "Vậy vị thiên tài rất có đạo đức này, chúc cậu ngủ ngon, có một giấc mơ đẹp, mình phải trở về với vợ của mình đây."

Sau khi nàng đi Triển Duyệt lại một mình uống thêm mấy ly rượu, sau khi cảm thấy đầu mình có chút choáng váng mới lảo đảo trở về phòng của mình.

Cô ấy mới vừa đi tới cửa phòng của mình thì nhìn thấy Bạch Giản đứng ở nơi đó, hình như đang chờ cô ấy.

Triển Duyệt khẽ nhíu mày: "Sao thế?"


Bạch Giản ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô ấy, cũng nhíu mày.

"Máy nước nóng trong phòng của tôi bị hỏng rồi, tôi có thể tắm trong phòng của cậu không?"

Trong số những người được Tô Mạn và Nguyễn Đào mời tới, Bạch Giản cũng chỉ quen mình cô ấy, những người khác thì không quen, hoặc là nam giới, quả thật không thích hợp.

Triển Duyệt theo bản năng muốn gọi điện thoại kêu sửa chữa, lại bị Bạch Giản ngăn lại.

"Giờ đã khuya rồi, tôi muốn nghỉ ngơi sớm một chút, chờ bọn họ sửa xong máy nước nóng, chắc cũng hơn nửa đêm rồi."

Triển Duyệt đành phải mở cửa, mời Bạch Giản vào.

"Cảm ơn, tôi sẽ xong ngay thôi".

Triển Duyệt cúi đầu, tự mình cởi áo khoác ngồi trên ghế bên cửa sổ.

Bên trong là một bộ đồ thể thao màu đen, mũ bị tùy ý ném sang một bên, tóc chỉ ở vị trí bả vai.

Sau khi Bạch Giản tắm rửa xong đi ra thì nhìn thấy bóng lưng có chút cô tịch của Triển Duyệt, trước kia cô ấy thích tóc dài, chợt nhìn thấy bộ dạng tóc ngắn của cô ấy, Bạch Giản còn có chút không quen.

Bạch Giản đi tới, đứng ở phía sau cô ấy, vì phòng ngừa cô ấy không nghe thấy, cố ý đến gần một chút: "Tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không?"

Triển Duyệt không có phòng bị, đột nhiên cảm thấy mát mẻ, hơi thở thuộc về cô nàng.

"Gì cơ?"

"Bây giờ cậu có bạn gái không?"

Triển Duyệt không biết tại sao cô nàng lại hỏi vấn đề này, theo bản năng lắc đầu.

"Không có. Mình quen ở một mình hơn."

Trên thực tế, từ sau khi chia tay Bạch Giản, cô ấy đã không còn có bạn gái, nhưng lời như vậy không có thể nào nói ra với người trước mặt.

Bạch Giản quơ quơ di động: "Có tiện thêm Wechat không?"

Triển Duyệt sửng sốt trong chớp mắt, tuỳ theo kịp phản ứng lại: "Đương nhiên."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui