Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Edit: phuong_bchii

________________

Thời gian chậm rãi trôi qua, lưng Tô Mạn cũng đã nhanh khoẻ lại.

Trong ánh mắt lưu luyến không rời của Nguyễn Đào, Tô Mạn trở về nhà cũ của Tô gia, Nguyễn Đào cũng trở về nhà cũ của Nguyễn gia.

Họ hàng bên Nguyễn Đào không nhiều, cùng thế hệ cũng không có ai xấp xỉ tuổi nàng.

Ăn cơm tất niên xong thì nhận lì xì, Nguyễn Danh Thành lại đưa cho nàng một cái, hàm hàm hồ hồ nói: "Là người kia, ừm, cho con."

Nguyễn Đào nắn nắn bao lì xì dày cộm, hiểu rõ gật gật đầu, tươi tắn cười nói: "Năm sau gọi chú ấy cùng nhau ăn một bữa cơm? Người ta chăm sóc ba như vậy mà, có phải hay không?"

Nguyễn Danh Thành nghe xong liền vui vẻ, vừa định trả lời thì nghe thấy Nguyễn Đào nói: "Gọi cả Tô Mạn cùng đi."

Nguyễn Danh Thành: "......"

Ông coi như không nghe thấy gì, lại kiêu ngạo quay đầu sang một bên.

Nguyễn Đào cũng không ngại ông không được tự nhiên, dù sao Nguyễn Danh Thành chính là vậy, xem ra vẫn chưa chấp nhận Tô Mạn.

Thật ra sau khi Tô Mạn bị thương cũng ra sức hỗ trợ rất nhiều, tuy rằng đều là nể mặt Nguyễn Đào, nhưng Nguyễn Đào biết ba nàng chỉ là ngoài miệng muốn chút thể diện thôi.

Nàng quấn khăn choàng cổ, liền nhao nhao đi ra ngoài sân tìm Triển Duyệt và Sư Ân.

Triển Duyệt hít một hơi khí lạnh, xoa xoa tay: "Cẩu Tử cùng Sư Ân đi ra ngoài rồi, cũng không biết hai người bọn họ đi đâu, dù sao cũng không dẫn hai chúng ta theo, chúng ta đắp người tuyết đi?"

Đây là hoạt động cố định mỗi đêm giao thừa của bọn họ, Nguyễn Đào nhìn thoáng qua điện thoại, từ hai giờ trước Tô Mạn đã không trả lời tin nhắn của nàng.

Nàng cất điện thoại đi, xoa xoa tay cùng Triển Duyệt đi đắp người tuyết.


"Cậu và Giản Giản đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu ấy không để ý tới cậu?"

"Lại đụng trúng chỗ đau, chia tay rồi."

"Chia tay trong hòa bình? Cậu không sống chết bám lấy sao?"

"Có chứ, nhưng không có tác dụng gì, cô ấy quyết tâm nói tạm biệt với mình, mình còn dây dưa sẽ không phải phép."

Nguyễn Đào vo lên một quả cầu tuyết thật lớn, cảm giác tay mình đã hơi mất cảm giác.

"Không phải chứ? Cậu làm chuyện gì khiến Giản Giản tức giận hả? Tính tình cậu ấy tốt lắm mà."

"Không phải lúc trước cậu đã nói sao? Tượng đất cũng có ba phần tức giận, thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, cô ấy chịu không nổi quan niệm tình cảm của mình, cảm thấy mình quá tùy tiện, với lại mình cũng không thể kết hôn với cô ấy đúng không?"

Nguyễn Đào dừng lại nhìn Triển Duyệt, khuôn mặt đỏ bừng, thở ra hơi thở trắng xóa.

"Tại sao không thể?"

Triển Duyệt thoáng cái có chút sửng sốt.

"Chỉ là không thể thôi, chẳng lẽ cậu sẽ kết hôn với Tô Mạn sao?"

"Tại sao không?"

Lời kia vừa thốt ra, hai người đều đơ ra, đứng ở trước hai quả cầu tuyết thật lớn bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, trong mắt đối phương nhìn ra vẻ không thể tin.

Triển Duyệt ghé sát lại nhìn Nguyễn Đào, kinh ngạc nói: "Cậu nghiêm túc? Kết hôn cũng không phải chuyện nhỏ đâu nha!"

"Tại sao không nghiêm túc? Không nghiêm túc thì yêu làm gì?"


Triển Duyệt thoáng cái liền có chút bực bội, nhìn ánh mắt trong veo như nước suối của Nguyễn Đào, cặp mắt kia luôn làm cho cô ấy nhớ tới ánh mắt của Bạch Giản, cũng trong veo trong suốt như vậy, cũng phản chiếu tội ác của cô ấy.

Cô ấy không biết giải thích quan niệm tình cảm của mình với Nguyễn Đào thế nào, cô ấy cũng không thể nói rằng mình chỉ muốn làm một chiếc lá giữa ngàn bông hoa đúng chứ?

Đó chính là cặn bã ván đã đóng thuyền.

Cô ấy không trả lời Nguyễn Đào, chỉ vừa lo đắp quả cầu tuyết của mình, vừa tìm tới chủ đề khác.

"Nào có dễ dàng như vậy chứ, cho dù có kết hôn, cũng là chuyện của hai người, cậu muốn kết hôn, cũng phải được Tô Mạn bằng lòng chứ?"

Không ngờ Nguyễn Đào lại cười một tiếng, trong tiếng cười của nàng còn có chút lấy lòng và vui mừng, nghe giống như chim hoàng oanh ngày xuân, trong trẻo đến mức khiến người ta cảm thấy rung động theo.

"Hỏi chị ấy một câu không phải được rồi sao?"

Lúc nàng nói lời này rõ ràng là đang cười, Triển Duyệt đứng thẳng người liền nhìn thấy Nguyễn Đào giống như một con chim én đáng yêu, một đường chạy chậm, ngây ngô nhào vào trong lòng một người phụ nữ phía trước.

Chỉ nhìn bóng dáng của người phụ nữ kia, Triển Duyệt đã biết ngay là Tô Mạn.

Cô ấy từ xa nhìn Tô Mạn và Nguyễn Đào ôm nhau, cảm thấy tuyết dưới tay mình thật sự có chút lạnh, lạnh đến mức cô ấy còn có chút chua.

Cô ấy cười ha ha, tay lấy điện thoại di động ra, khung chat được cô ấy ghim trên đầu cuối cùng vẫn dừng lại ở giao diện có dấu chấm than màu đỏ.

Năm mới vui vẻ của cô ấy, chỉ nhận được một dấu chấm than màu đỏ, bắt mắt thật sự.

Triển Duyệt cất điện thoại đi, đắp xong người tuyết của mình cảm thấy chán nản nên trở về.

Nguyễn Đào còn cọ tới cọ lui trong lòng Tô Mạn: "Sao chị lại tới đây? Sao không nói với em một tiếng đã tới rồi?"

"Không muốn nhìn thấy chị hả? Vừa rồi chị đang lái xe, không nhìn điện thoại."


Tô Mạn quả thật có một khoảng thời gian không có trả lời tin nhắn của nàng, nhưng mà Nguyễn Đào cũng không nghĩ cô sẽ tự mình đến nhà cũ của Nguyễn gia, cách xa nhà cũ của Tô gia hơn bốn giờ đi xe.

Nghĩ đến Tô Mạn tự mình lái xe tới, Nguyễn Đào có chút đau lòng.

"Lưng chị không sao chứ?"

"Không sao. Chỉ là lái xe thôi mà, không tính là quá mệt, được Đào Đào chăm sóc, chị đã hồi phục nhiều lắm rồi."

Cô lấy từ trong lòng ra một chiếc hộp nhỏ nhắn đưa cho Nguyễn Đào: "Quà mừng năm mới, chúc mừng năm mới, bé Đào Đào của chị".

Ánh mắt Nguyễn Đào thoáng cái sáng lên: "Em cũng có chuẩn bị quà cho chị, ở trong phòng của em, chúng ta cùng đi xem?"

"Được chứ, vừa rồi không phải em đang cùng Triển Duyệt đắp người tuyết sao? Đắp xong rồi hãy về chứ?"

Lúc Nguyễn Đào kéo Tô Mạn trở lại trước mặt người tuyết, Triển Duyệt sớm đã đi về.

Nàng chỉ vào một trong những người tuyết: "Đây là chị, đây là em, nhưng em còn chưa đắp xong nữa!"

Tô Mạn nhìn trong nền tuyết gần như nhìn không ra hình dạng hai cục tuyết, đi theo trầm mặc một lát.

"Chị ở trong mắt em là như vậy sao?"

"Ơ kìa, em không có tế bào nghệ thuật thôi chứ bộ!"

Nguyễn Đào bĩu môi, làm bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng, Tô Mạn đành phải lắc đầu, tháo găng tay của mình xuống, cùng nàng đắp người tuyết.

Tuyết dưới tay Tô Mạn giống như nghe lời hơn tuyết trong tay Nguyễn Đào, được cô nhẹ nhàng biến thành hình dạng nên có.

Hai người tuyết dựa vào nhau, Nguyễn Đào lấy khăn choàng trên cổ mình xuống choàng lên người hai người tuyết, thưởng thức nửa ngày sau mới cảm thấy lạnh, vội vàng kéo Tô Mạn cùng trở về nhà.

Lúc hai người về nhà Nguyễn Danh Thành đã đi ngủ, theo lời của Nguyễn Danh Thành mà nói chính là lớn tuổi rồi, loại chuyện đón giao thừa này không thích hợp với người già.

Nguyễn Đào từ trong phòng lấy ra hai cái hộp đặt ở cửa phòng Nguyễn Danh Thành, mới lặng lẽ lui về.


Giống như Bourne muốn chuẩn bị tiền mừng tuổi cho nàng, nàng cũng chuẩn bị quà mừng năm mới cho đối phương, tình cảm như vậy không liên quan đến bất kỳ thứ gì, chỉ là bởi vì tình yêu của bọn họ đối với Nguyễn Danh Thành.

Quà Tô Mạn tặng là một sợi dây chuyền có gắn một viên đá quý lộng lẫy ở cuối, những bông hoa bao quanh viên đá quý tạo thành hình dạng hoa sơn trà nóng bỏng.

Nguyễn Đào nhớ tới đôi khuyên tai hồng sơn trà không tìm được chủ nhân kia, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Tô Mạn: "Đôi khuyên tai kia cũng là chị tặng em hả?"

"Đương nhiên."

Quà Nguyễn Đào tặng Tô Mạn cũng là một sợi dây chuyền, chỉ là làm thành hình dạng hoa bách hợp, xung quanh có một vòng kim cương lóe sáng chói mắt, hoa bách hợp có vẻ càng thêm tao nhã tôn quý.

"Chị biết vừa rồi em và Duyệt Duyệt đang nói gì không?"

Tô Mạn lại gần đeo dây chuyền cho nàng, thân mật hỏi: "Hửm? Nói gì?"

Nguyễn Đào ôm lấy cổ cô, cọ cọ vành tai cô, trong giọng nói còn có chút vui mừng.

"Đang nói, em muốn kết hôn với chị, cậu ấy nói phải hỏi chị có bằng lòng hay không."

Ánh mắt Tô Mạn thoáng chốc trở nên dịu dàng, một mảnh nhộn nhạo lên một vòng lại một vòng gợn sóng, cô cúi đầu cùng Nguyễn Đào quấn quít hô hấp, chia sẻ hơi thở cho nhau.

Giọng nói của cô cũng giống như tuyết ngoài cửa sổ, nhu hòa lại nhỏ vụn, lại che trời lấp đất, cường thế và bá đạo không thể chối từ.

"Chị đương nhiên bằng lòng."

Nguyễn Đào ôm lấy cổ cô, cùng cô chia sẻ hiện tại của chính mình, giây phút này trong thế giới của hai người chỉ có nhau, không còn ai hay bất cứ thứ gì.

Tuyết rơi không tiếng động, triền miên lại mập mờ, mùa xuân sắp tới rồi.

Hoàn chính văn.

- --------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói

Kết thúc đếm ngược rồi ~ còn có mấy ngoại truyện nhỏ, chính văn đến đây là kết thúc rồi, muốn xem ngoại truyện gì có thể ở khu bình luận nói cho tôi biết ~ cúi đầu tung bông ~ có thể không thoả mãn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận