Edit: phuong_bchii
________________
Đêm trước lễ Giáng sinh, toàn bộ đoàn phim đều được nghỉ.
Cũng không phải vì đón lễ Giáng Sinh, mà là đạo diễn dẫn đầu đi xem phim mới của Tô Mạn, dứt khoát bảo đoàn phim cùng nhau nghỉ ngơi một ngày rồi trở về quay phim tiếp.
Nguyễn Đào bận muốn chết, đêm Giáng sinh phải đi xem sân khấu kịch 《Kẹp Hạt Dẻ》 của Bạch Giản, hôm sau còn phải đi xem 《Xuân Sơn Tỉnh》.
Vốn đã nói rằng muốn đi xem Bạch Giản múa, kết quả trong hai tháng này xảy ra quá nhiều chuyện.
Nàng không phải quay chương trình giải trí thì là đang quay phim, nếu không thì cũng là nằm ở bệnh viện, mãi cho đến đêm Giáng sinh chính thức công chiếu mới tìm được cơ hội đi xem《Kẹp Hạt Dẻ》.
Nguyễn Đào tự biết đuối lý, trên đường tới mua khoảng ba lẵng hoa, lúc đặt qua liền nhìn thấy một lẵng hoa lớn.
Trông có vẻ là có hơn 99 đoá hoa hồng, đều là màu đỏ tươi đẹp, còn vây thành một hình trái tim.
Nguyễn Đào nhìn lẵng hoa mình tặng, lấy màu hồng làm chủ đạo, còn có trang trí một ít hoa tú cầu màu tím và hoa cát cánh, cả lẵng hoa trông vừa mộng ảo vừa đáng yêu.
Nàng lặng lẽ dời lẵng hoa của mình sang bên cạnh, tranh thủ không đặt cùng một chỗ với hoa hồng đỏ thẫm tình yêu chướng mắt này.
Tô Mạn ở phía sau nàng lại gần, nhìn về phía lẵng hoa màu đỏ kia, có chút không chắc chắn nói: "...... Cái này hình như là bạn em tặng?"
Cô vừa nói như vậy, Nguyễn Đào mới chú ý tới chữ viết trên tấm thiệp.
"Yêu cậu như ngọn lửa bùng cháy, chúc buổi biểu diễn thuận lợi, cậu vĩnh viễn là đóa hồng đẹp nhất trong lòng mình. Jane."
Nguyễn Đào có chút cạn lời cứng họng: "...... Nhưng Jane là tên tiếng Anh của Bạch Giản, cậu ấy không để tên của mình mà lại để tên Bạch Giản, đây là đang chơi trò lãng mạn gì em xem không hiểu?"
Tô Mạn cũng không hiểu mấy trò của mấy cô gái bây giờ, nhưng ngại Triển Duyệt là bạn nối khố của Nguyễn Đào, cũng không nói gì khác.
Nguyễn Đào có chút sốt ruột chụp một cái lẵng hoa chướng mắt kia, gửi cho Triển Duyệt.
Một quả đào: Sĩ đến cực hạn đang là mốt?
Triển Duyệt không trả lời, Nguyễn Đào đi theo Tô Mạn vào trong, tìm vị trí của mình ngồi xuống.
Toàn bộ rạp hát lớn chiếm diện tích rất lớn, đêm Giáng sinh người đến xem《Kẹp Hạt Dẻ》cũng không ít, rất nhanh đã lấp đầy không còn chỗ ngồi.
Người thích xem kịch ba lê bình thường sẽ chú ý phương diện biểu diễn này, toàn bộ rạp hát khi ngồi xuống đều rất yên tĩnh, có một chút âm thanh gì cũng sẽ bị phóng đại vô hạn.
Một người phụ nữ đeo găng tay ren màu trắng, mặc một bộ váy ren màu trắng tinh khiết đột nhiên chắn trước mặt Tô Mạn và Nguyễn Đào, Nguyễn Đào tưởng là người muốn đi qua nên rụt chân mình lại.
Lại không ngờ đối phương đột nhiên dừng lại, giọng cũng lớn đến thần kỳ: "Ôi, đây không phải đại ảnh hậu Tô Mạn sao? Sao lại có thời gian đi xem múa ba lê thế?"
Nguyễn Đào cau mày nhìn qua, thì thấy một người phụ nữ váy trắng có chút hoa hòe loè loẹt chắn ở trước mặt nàng và Tô Mạn.
Nói là hoa hòe loè loẹt, thật ra bởi vì quần áo và phụ kiện trên người người phụ nữ này đều có màu trắng.
Từ chủ thể váy đến thắt lưng cùng làn váy ren, lại đến vòng cổ trân châu và chiếc mũ trên đầu của cô ta, thậm chí tất ren với giày da cô ta mang đều là màu trắng.
Nhưng cũng không phải là một loại màu trắng, trong lúc nhất thời làm cho người ta cảm thấy màu trắng có chút chói mắt, làm cho Nguyễn Đào chỉ có thể dùng đủ mọi màu sắc màu trắng để hình dung trang phục của cô ta.
Có chút cay mắt, người không có chút trình độ rất khó có thể phối ra bộ quần áo này.
Tô Mạn cũng nhìn thấy cô ta, giống như suy nghĩ một hồi mới nhận ra người trước mặt: "Đồ Minh Nguyệt?"
Đối phương lập tức vẻ mặt kiêu căng ngẩng đầu, cả người đều là dáng vẻ dương dương đắc ý.
Nguyễn Đào cũng nhớ ra người này, lúc trước có nghe Tô Mạn nói qua tên của nữ diễn viên này.
Giọng nói vừa rồi của cô ta, làm không ít người đều nhìn qua, còn có người lấy điện thoại ra lén chụp Tô Mạn, Đồ Minh Nguyệt lại cho rằng là đang chụp cô ta, đi theo làm mấy tư thế tự cho là quyến rũ.
Nguyễn Đào có chút sốt ruột nhìn cô ta: "Cô không qua được à? Cô cản đường, còn cản tầm mắt của rất nhiều người đấy."
Đồ Minh Nguyệt sửng sốt, theo đó quả nhiên có rất nhiều người phẫn nộ nhìn cô ta.
Người đến xem kịch múa ba lê và người đi xem phim là hai loại đối tượng khác nhau, nói cách khác hôm nay rất ít khả năng tìm được mấy fan của Đồ Minh Nguyệt.
Tô Mạn thì khác, độ quốc dân của Tô Mạn thật sự là quá cao, chỉ riêng người lặng lẽ chụp ảnh chung với gáy Tô Mạn cũng không ít.
Đồ Minh Nguyệt vốn đã nhìn Nguyễn Đào không vừa mắt, hiện tại bị nàng mở miệng mãnh liệt lại càng cảm thấy trên mặt không nhịn được.
"Cô đứng lên, để cho tôi ngồi ở chỗ này! Cô đi ngồi vị trí của tôi!"
Nguyễn Đào: "......"
"Cô là đồ ngốc à? Tôi thấy có người nói phẩm chất cô không tốt, không ngờ đầu óc cũng không tốt, tôi mua vé ở chỗ này, dựa vào cái gì cho cô ngồi vị trí của tôi? Chỉ dựa vào cô già yếu bệnh tật mang thai chiếm hai chỗ sao? "
Chỉ dựa vào cô già yếu bệnh tật mang thai chiếm hai chỗ sao?
Già yếu bệnh tật mang thai chiếm hai chỗ sao?
Chiếm hai chỗ sao?
Đồ Minh Nguyệt không phải đối thủ của Nguyễn Đào, nhưng lại loáng thoáng cảm thấy Nguyễn Đào giống như đang mắng mình.
Cô ta tự xưng mình là nữ minh tinh hạng A không thể tùy tiện nổi giận, lại cảm thấy Nguyễn Đào là một quả hồng mềm dễ bắt nạt, sau đó liền hừ một tiếng.
"Bởi vì tôi muốn ngồi cùng một chỗ với cô Tô."
Nguyễn Đào nhìn cô ta như nhìn kẻ ngốc: "Toàn bộ người trong rạp hát đều muốn ngồi cùng cô Tô, cô có tin không? Cô muốn ngồi cùng cô Tô tôi nhường cho cô, vậy tôi muốn ngồi trên đầu cô cô có nhường không?"
Đồ Minh Nguyệt: "......"
Cô ta còn muốn nói cái gì, thế nhưng biểu diễn lập tức sẽ bắt đầu, hàng sau có không ít người đang thúc giục cô ta đừng có cản đường, Đồ Minh Nguyệt đành phải giậm chân rất không cam lòng rời đi.
Nguyễn Đào và Tô Mạn không hề bị ảnh hưởng, vui vẻ cùng nhau xem hết toàn bộ buổi biểu diễn.
Đến lúc tan cuộc Nguyễn Đào lại đến hậu trường tìm Bạch Giản, Bạch Giản kéo Tô Mạn cùng nhau thoả mãn có được tấm ảnh chụp chung đầu tiên trong đời với thần tượng.
Nguyễn Đào lại nói tiếp chuyện của Triển Duyệt: "Sao hôm nay không thấy Duyệt Duyệt, hai người còn chưa làm hoà sao?"
Vẻ mặt Bạch Giản sửng sốt, cũng không muốn nói nhiều.
Nguyễn Đào hiểu nên cũng không hỏi nữa, cùng Bạch Giản trò chuyện vài câu rồi cùng Tô Mạn rời đi.
Ra khỏi rạp hát, Tô Mạn cũng không vội lái xe, kéo tay Nguyễn Đào dạo bước trên đường phố, đêm Giáng sinh trên đường phố có rất nhiều người, trên cơ bản đều là tình nhân có đôi có cặp.
"Em đối với Đồ Minh Nguyệt không quá thân thiện, là bởi vì chuyện lúc trước?"
"Đúng vậy, cô ta lần trước còn mua hot search bôi nhọ em, em thù dai lắm đó! Hôm nay còn muốn cho em sang một bên, cô ta còn muốn ngồi cạnh chị, thấy ghét."
"Có chút khó chịu."
Hai người nắm tay đi trên đường, nói chuyện câu được câu không, đi cho đến khi đến quảng trường Trung Sử thành phố bên cạnh nhà hát lớn.
Ở đó có một tháp cao của một nhà thờ cao chót vót, thể hiện sự thiêng liêng và uy nghiêm trong màn đêm.
Tô Mạn xoay người, dùng áo khoác của mình bọc Nguyễn Đào lại, lúc muốn ôm nàng vào lòng đột nhiên bị thứ gì đó cấn cấn, cô hơi nhíu mày, mới nhìn thấy Nguyễn Đào không biết lấy ở đâu ra một quả táo.
Nguyễn Đào cười hì hì đưa quả táo tới bên miệng cô: "Chúc chị bình an, tiểu thư Tô Mạn."
Ánh mắt Tô Mạn vẫn ở trên mặt Nguyễn Đào, thuận theo cắn một miếng táo đưa tới bên miệng nàng.
Nguyễn Đào cũng cắn một miếng táo, hai người ngay trong bóng đêm đêm Giáng Sinh cùng nhau ăn hết toàn bộ quả táo.
Tô Mạn ôm chặt nàng, hai người đều im lặng không nói gì.
Tiếng chuông nhà thờ bắt đầu vang lên từng tiếng từng tiếng, nặng nề cổ xưa trang nghiêm, Nguyễn Đào ngẩng đầu, mới phát hiện thì ra tuyết đã rơi.
Bông tuyết rơi trên mặt nàng, cũng rơi trên áo khoác đen của Tô Mạn.
"Về nhà chứ?"
"Dạ!"
Trận tuyết đầu tiên ở Hải Thị, đúng hạn tới vào đêm Giáng Sinh mùa đông này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...